Trong quá khứ, Quân Tiểu Nam chưa bao giờ nhận ra rằng cô lại thích trò chuyện với ‘thú cưng’ đến vậy.
Trong khoảng thời gian này mỗi ngày cô đều không ngừng nói chuyện với chim bồ câu lớn.
Mặc dù trong hầu hết các trường hợp, chim bồ câu lớn chẳng hiểu mô tê gì cả, nhưng thuộc tính ham ăn khiến hầu như tất cả thú Ột Ột đều hiểu ý nghĩa một số lời nói của dã nhân như ‘quả’, ‘trái cây’, ‘ngon’, ‘đồ ăn vặt’…
Không chỉ như vậy, có lần Quân Tiểu Nam cho một quả lớn, lần khác cho hai quả nhỏ, tiểu tử thông minh lanh lợi cũng tự nhiên hiểu được ý nghĩa của các con số trong phạm vi mười.
Nhưng kỳ thật Nam phát hiện ra rằng những con thú Ột Ột cũng không phải toàn bộ đều chỉ ăn trái cây.
Cơ thể của chúng rất lớn, mỗi ngày bay tiêu hao rất nhiều calo nên nếu chỉ ăn trái cây thì không tốt cho sức khỏe, lại còn dễ bị đói.
Trong chế độ ăn uống hàng ngày, việc ăn một ít thịt là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng... Có một lần nhìn thấy chim bồ câu lớn đi săn, đó là loại thú sừng cong mà trước đó Nam đã mang về thôn, Nam không khỏi cảm thán, dã nhân so với thú Ột Ột thật là tức chết.
Thú sừng cong ở đây rất phổ biến, bọn chúng sống theo đàn, nếu chim bồ câu lớn muốn ăn thịt sẽ tập kích nhanh chóng và bất ngờ, sau đó đặt mông ngồi xuống, muốn đè chết bao nhiêu thì có bấy nhiêu…
Đúng vậy, thật đơn giản và thô bạo...
Chờ đến khi chim bồ câu lớn cảm thấy sắp khá đủ, nó liền đứng dậy sau đó ăn thịt tất cả những con thú sừng cong xui xẻo bị đè bẹp.
Sở dĩ lần trước Quân Tiểu Nam chỉ mang về một con thú sừng cong là bởi vì khi bồ câu lớn xà xuống, những con thú sừng cong khác không bị ảnh hưởng đều nhanh chóng chạy mất dạng.
Con còn lại không bị nghiền nát hay bẹp dúm mà ngất đi vì sợ hãi...
Ngoài ra còn có một số loài dã thú khác mà Nam không biết tên, dù sao khi chim bồ câu lớn muốn ăn chúng, cũng không chọn, thấy con nào ăn con đó, bị nó theo dõi thì cơ hồ không có cá lọt lưới.
Nhưng chỉ cần một bữa ăn thịt, thời gian còn lại trong ngày, bồ câu lớn sẽ bay khắp nơi tìm kiếm trái cây thơm ngon ngọt ngào, thậm chí còn nuốt cả lá và cành non.
Có thể thấy, thú Ột Ột mang một tình yêu đích thực đối với hương vị ngọt ngào.
Hơn nữa, bình thường thú Ột Ột cũng không lấy vồ dã nhân làm mồi, thịt quá khô...
Một người một thú chưa bay được bao lâu đã nhìn thấy bộ tộc Tượng lặng lẽ trốn ra từ nơi sinh sống của bộ lạc Phàn.
Quả nhiên bọn họ chọn xuất phát vào buổi sáng.
Đoàn người rải rác, quy mô khoảng chừng một trăm người, đi về phía trước với tốc độ trung bình không hề chậm.
Nam nghĩ xung quanh là địa bàn của bộ lạc Phàn, cô và bồ câu lớn không nên tùy tiện xà xuống, sợ gây ra động tĩnh sẽ khiến người của bộ lạc Phàn chú ý.
Cô cùng chim bồ câu lớn bay lượn một vòng trên bầu trời, lại chậm rãi bay về phía trước, theo sát bước chân của bộ tộc Tượng.
Các khu vực xung quanh thuộc về phạm vi hoạt động hàng ngày của bộ lạc Phàn, tốc độ của bộ tộc Tượng rất nhanh, không bao lâu đã leo qua ngọn núi đầu tiên ở phía tây.
Khoảng cách quá xa, nhưng Nam mơ hồ nhìn thấy phía trước đội ngũ hình như có một lão dã nhân, sau khi đi được một quãng đường nhất định, ông ấy sẽ dừng lại quan sát địa hình cùng phương vị mặt trời, sau đó đội ngũ lại tiếp tục di chuyển về phía trước.
Xem ra vẫn có dã nhân từng đến khu vực phía Tây, nhớ rõ phương hướng.
Khi các thành viên của Bộ tộc Tượng lại leo lên một ngọn núi cao, Nam cảm thấy rằng thời điểm đã đến nên bắt đầu để chim bồ câu lớn hạ thấp độ cao, chuẩn bị hạ cánh.
Không ngờ tới gần một chút, lại từ giữa không trung phát hiện dấu vết của mười mấy con Thụ Lang ẩn nấp.
Chúng lén lút đi theo bộ tộc Tượng, lợi dụng những tán cây to lớn tươi tốt để che giấu thân thể, chờ cơ hội hạ gục mấy dã nhân để mở tiệc ăn mừng.
Sở dĩ cô có thể lập tức xác định thân phận của loài thú trước mắt là vì vào mùa đông năm ngoái, khi cô đến Bộ lạc Viêm để tìm nhóm người cữu cữu, đám Thụ Lang xảo quyệt kia đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Nam.
Cô suy nghĩ một lúc, đưa tay sờ vào vào cái đầu đầy lông của bồ câu lớn.
“Bồ câu lớn à, hôm nay còn chưa ăn thịt, chúng ta giải quyết bữa ăn này trước nhé?”
“Cúc…”
Bồ câu lớn: Không muốn ăn… Thụ Lang không thể ăn… Vừa hôi vừa tanh…
“Nếu giải quyết đám Thụ Lang này, thì tôi sẽ cho cậu thêm năm quả? Cậu thích dưa hấu nhất nhỉ…”
“Cúc cu…”
Bồ câu lớn: Cô nên nói sớm một chút!
Đám Thụ Lang thấy dã nhân của bộ tộc Tượng có hơi mệt mỏi, chầm chầm tiến lên, đạng định tấn công.
Tốc độ chạy của chúng rất nhanh, nhưng chúng đua không nhanh bằng chủng tộc Ột Ột.
Bồ câu lớn lao thẳng xuống thung lũng, không cần vỗ cánh hai lần đã đến nơi, nó xà xuống sau đó thể hiện kỹ năng cơ bản - dùng mông nghiền chết vài con Thụ Lang đến chết vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Những thân cây rậm rạp trước đó được bầy sói dùng để che giấu thân thể thậm chí còn bị bồ câu lớn đè bẹp nát xuống đất.
Nam: Hảo gia hỏa, một mình to bằng cây đại thụ! Thật là cái mông to khủng khiếp!
Đại Cáp: Không phải cô bảo tôi làm vậy hay sao?
Nhóc Nam: Khụ khụ, xin lỗi, ta sai rồi, mông cậu là đẹp nhất, đỉnh nhất!
Lúc này, bộ
Bộ tộc Tượng ở phía trước mấy chục mét mới phát hiện chim bồ câu lớn cùng Thụ Lang, bọn họ hoảng sợ kêu lên.
“A. . . là thú Ột Ột!”
“Còn có Thụ Lang!!”
“Hả, tại sao lại có cả cô gái nhỏ kia?”
Than ôi, Nam cảm thấy may mắn vì thú Ột Ột không thít ăn dã nhân, nếu không với thực lực chênh lệch này sớm muộn gì cũng bị diệt sạch.