Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh (Dịch Full)

Chương 137

Chương 137 -
Chương 137 -

Chim bồ câu lớn vừa ngồi xuống đất liền lười đứng lên, thịt của Thụ Lang ăn không ngon, nó cũng chẳng còn động lực.

Cách đó không xa, mấy con Thụ Lang chưa bị nghiền nát lúc này mới thở phào nhẹ nhõm lấy lại tinh thần “Ngao!” một tiếng rồi bắt đầu chạy trốn khắp nơi.

Bởi vì quá sợ hãi không nhìn đường, còn có mấy con Thụ Lang chạy sai hướng đụng vào nhau.

Tóm lại, đàn Thụ Lang cũng không hung hãn như vừa rồi, kẹp chặt mấy cái đuôi rồi nhanh chóng biến mất.

Nhìn thấy đàn Thụ Lang đã đi hết, bạo loạn của bộ tộc Tượng dần dần lắng xuống.

Nhưng bọn họ vẫn không dám tiến lên, vẫn còn chúa tể rừng rậm thú Ột Ột đang yên lặng đứng ở đây a!

Tuy nhiên, các tộc nhân của bộ tộc Tượng cũng không sốt ruột chạy trốn, bởi vì bọn họ cảm thấy con thú Ột Ột này hình như cũng không có ác ý, hơn nữa trên cổ nó sao lại có thêm một tiểu ấu tể giống cái thế?

Là... Là bị thú Ột Ột bắt làm tù binh sao? Nhưng tù binh nào lại có đãi ngộ tốt như vậy, ngồi vào cổ... Trên cổ chứ...?

“Bồ câu lớn ngươi ngoan ngoãn nha, không được kén ăn, ngươi đã quên hôm trước ngươi không muốn ăn thịt nên tuột huyết áp thiếu chút nữa rơi máy bay hay sao?”

“Sau khi ăn thịt có thể được thưởng trái cây, ngươi tự mình giải quyết đi, ta lên phía trước xem thử.”

Quân Tiểu Nam vừa dứt lời liền sờ sờ đầu trấn an bồ câu lớn, sau đó nhảy xuống từ trên người nó đi đến chỗ nhóm người của bộ tộc Tượng.

Khi đến gần, để thể hiện sự thân thiện, Quân Tiểu Nam mỉm cười chào hỏi.

“Xin chào, ta là Nam, đến từ khu vực phía Tây, ta đến đây để hộ tống các người.”

“Mọi người vẫn chưa ăn cơm sáng đúng không, không bằng nghỉ ngơi một chút, khôi phục thể lực rồi hãy tiếp tục lên đường.”

Dứt lời, Quân Tiểu Nam lại biến ra một chiếc nồi sắt lớn, rau xanh và trứng gà, sau đó đi khắp nơi tìm mấy tảng đá lớn, chuẩn bị dựng một cái bếp đơn giản tại chỗ.

Cô vừa cúi đầu, phát hiện tảng đá mục tiêu +2 nhưng chưa kịp di chuyển đã bị thanh âm của Tượng Vu đánh gãy.

“A... A a a! Thần minh! Người là Thần minh! Thanh âm của Thần minh!”

Quân Tiểu Nam: Aida... Quên mất người này...

Cô nhanh chóng phất tay, phủ nhận.

“Không phải đâu, ta là Thánh Nữ, không phải Thần minh.”

“Mấy người các ngươi mau đến đây giúp đỡ, thanh niên trai tráng không chịu động thủ, chẳng lẽ muốn lão dã nhân làm việc tay chân hay sao?”

Làm trò trước mặt người khác, nói linh tinh mình là Thần minh... Thật xấu hổ!

Quân Tiểu Nam vội vàng áp dụng “phương pháp dời đi tốt nhất”, sau đó một chiêu “lớn tiếng doạ người”, sai sử mấy dã nhân trai tráng đứng bên cạnh giúp đỡ nhau làm việc.

Bị một tiểu ấu tể giống cái hoạt bát đáng yêu, cũng là tiểu giống cái vừa mới cứu lấy bộ tộc đột nhiên nói thẳng vào mặt bọn họ rằng bọn họ trốn việc, mấy giống đực trẻ tuổi đều có chút ngượng ngùng.

Vì thế mọi người theo bản năng, bắt đầu cùng nhau giúp đỡ Quân Tiểu Nam dựng bệ bếp, muốn dùng hành động thực tế chứng minh bản thân không phải dã nhân xấu xa ham ăn biếng làm.

Mấy dã nhân già trẻ khác cũng đều ngồi xuống nghỉ ngơi tại chỗ, còn nhóm giống cái thì đi khắp nơi tìm quả dại và rau dại.

Khi Tượng Vu và mấy thanh niên trai tráng khác làm việc được một nửa, đột nhiên phản ứng lại.

A? Bọn họ cũng chưa nói là không làm việc? Nhưng tóm lại là công việc gì? Hiện tại bọn họ đang làm gì?

Vừa rồi tiểu giống cái kia hình như nói ăn cái gì đó... Ăn cơm sáng? Ăn cơm không nói ăn cơm, còn ăn “cơm sáng”, cách nói này thật mới lạ.

Vậy không phải cứ trực tiếp ăn là được rồi sao? Tại sao còn phải dọn đá cơ chứ?

Từ từ... Món đồ nặng trĩu, vỏ mỏng và hõm sâu vào trong cùng với đồ ăn.. Là do cô biến ra!!!

Đột nhiên biến ra thứ gì đó?

Từ, không, khí, biến, ra, đồ, vật, và, thực, phẩm!

Rất nhanh, mọi người bắt đầu điên cuồng dùng ánh mắt dò hỏi Tượng Vu.

Đây là Thần minh mà ngươi nói sao? Là tiểu giống cái? Không đúng, cô ấy nói mình là Thánh Nữ?

Tượng Vu vẻ mặt vô tội: Các ngươi đừng nháy mắt nữa, không sợ bị rút gân à! Ta... Ta cũng không biết đâu... Ta cũng bị mắng đến mơ hồ...

Kỳ thật tất cả các dã nhân của bộ tộc Tượng từ khi hạ quyết tâm chạy trốn khỏi bộ lạc Phàn, đã bất chấp đánh đổi tất cả.

Thần minh cũng được, ác quỷ cũng được, chỉ cần có thể giúp bọn họ sống sót, có thể ăn no thì muốn bọn họ làm gì đều không thành vấn đề!

Hơn nữa lúc trước, bọn họ đã nghe Tượng Vu nói qua, Thần minh có thể từ trong không khí biến ra đồ vật, còn có thể ẩn thân; vậy tiểu ấu tể tự xưng Thánh Nữ này có thể biến ra thức ăn, còn có thể thuần phục thú Ột Ột, cũng không còn khiến người khác khiếp sợ như trước.

Hơn nữa, mọi người ở bộ lạc Phàn đã lâu không có đủ thức ăn, mấy ngày nay vì chờ đợi thời cơ chạy trốn thích hợp, lại suốt ngày lo lắng hãi hùng, sáng hôm nay trời còn chưa sáng liền thức dậy sau đó chạy qua hai ngọn núi lớn!

Hiện tại miệng đắng lưỡi khô, vừa sợ hãi khẩn trương bị bắt lại, vừa hưng phấn vì tự do vất vả lắm mới có được.

Hơn nữa vừa rồi bị đàn Thụ Lang và thú Ột Ột dọa sợ, dù sao đã sớm đói meo, không ngất xỉu cũng nhờ mị lực của tự do chống đỡ.

Thánh Nữ thì Thánh Nữ, cần gì biết cô là ai, cho bọn họ ăn uống thì bảo bọn họ kêu A Mỗ cũng không sao!

Những dã nhân khác của bộ tộc Tượng cũng không suy nghĩ quá nhiều, hầu hết mọi người đều tập trung vào thức ăn.

Chỉ có lão dã nhân lúc trước dẫn đường cho mọi người trong bộ tộc Tượng - Tượng Kỷ ngồi dựa người vào gốc đại thụ, không nhịn được lén lút quan sát tiểu ấu tể tự xưng mình là Thánh Nữ.

Vượt qua dòng sông dài của thời gian, tìm lại ký ức của bản thân hơn một trăm năm, Tượng Kỷ mơ hồ nhớ lại dường như trước kia đã từng nghe thấy những dã nhân thuộc mấy bộ lạc nhỏ ở khu vực phía Tây nói qua cái gì mà ‘tiên đoán của tổ tiên’.

Đúng rồi bộ lạc nhỏ kia tên là gì nhỉ? Nhiễm... Nhiên... Châm! Đúng rồi hình như gọi là bộ lạc Châm!

Ai, lúc ấy tộc nhân của bộ lạc nhỏ đó đã rơi vào tuyệt cảnh khốn cùng đói khổ, qua nhiều năm như vậy, điều kiện khu vực phía Tây lại kém, có lẽ sớm đã không còn nữa.

Không biết tiểu ấu tể giống cái này muốn đưa bọn họ đến chỗ nào.

“Thức ăn đã xong rồi, mọi người mau tới ăn cơm đi!”

Nói đến mấy món ăn khi đi dã ngoại thì không thể không kể đến trứng hoa và cháo rau xanh.

Hơn nữa hôm nay để tiết kiệm thời gian, Quân Tiểu Nam đã dùng loại gạo sấy khô.

Loại gạo này đã được nấu chín trong quá trình sản xuất, sau khi cho vào trong nồi, chỉ cần đổ nước sôi vào là lập tức có thể ăn ngay.

Tuy hương vị khẳng định không thể so sánh với cháo gạo, nhưng thắng ở chỗ tiện lợi và nhanh chóng hơn.

Sau khi cháo chín, bỏ thêm mấy quả trứng gà, một chút muối ăn, lại thêm vào rau xanh tươi mới, trong nháy mắt khi mở nắp nồi, hương vị kia quả thật khiến người ta chảy nước miếng!

Quân Tiểu Nam không biết trước đó mỗi ngày các dã nhân của bộ tộc Tượng ăn loại thức ăn gì, một ngày có thể ăn mấy bữa cơm.

Nhưng cô có thể chắc chắn bọn họ ăn không đủ no, một đám người xanh xao vàng vọt, da thú rách nát trên người còn loảng xoảng, so với dã nhân bộ lạc Châm lúc trước cũng không tốt hơn là bao.

Do đó, Quân Tiểu Nam không dám cho mọi người ăn thịt cá ngay.

Thân thể suy yếu, cháo giúp làm ấm dạ dày tóm lại tương đối ổn hơn.

Sau khi múc cho mỗi người một chén cháo nóng, Quân Tiểu Nam cũng tự mình bưng một chén nhỏ để ăn.

“Ku! Ku ku!?”

Bồ câu lớn: Ngươi cư nhiên lén bổn bồ câu ăn mảnh? Ta mặc kệ ta cũng muốn ăn! Bằng không trái tim yếu đuối của bổn bồ câu sẽ bị tổn thương!

“Ngươi cũng muốn uống cháo sao? Đã ăn hết thịt Thụ Lang hay chưa?”

Bình Luận (0)
Comment