Tượng Vu tự mình ăn no bụng trước, sau đó nhanh chóng lấy cái chén bên người a mẫu - Lau, vừa đỡ lưng vừa đúc ăn cho bà ấy. Thân thể của Lau mệt mỏi lâu ngày, vốn dĩ đã rất suy yếu, hơn nữa dạo gần đây cảm xúc thường xuyên dao động kịch liệt, lúc này sắc mặt tái nhợt. Nhưng tóm lại tinh thần của bà ấy vẫn tốt, ăn thức ăn nóng nên trán lấm tấm mồ hôi, tăng thêm vài phần huyết khí trên má. Thậm chí nhìn thấy Tượng Vu hiểu chuyện như vậy, còn có tâm tình cười trêu chọc. “Tiểu Vu của chúng ta lợi hại như vậy, chiếu cố a mẫu thật tốt, tương lai nhất định có thể tìm được một giống cái tốt.” Đây là lần đầu tiên Lau nở nụ cười sau khi chồng bà qua đời. Không biết tại sao khi Tượng Vu nghe a mẫu nói vậy, trong lòng lại nhớ đến ngày hắn gặp được Thần minh, người cứu vớt hắn, thanh âm rất êm tai. Chưa kịp sắp xếp suy nghĩ rõ ràng, Tượng Vu liền hất hất đầu, sửa sang lại tâm tình cho tốt. Hắn muốn hoàn thành nguyện vọng của a phụ, dẫn dắt a mẫu và dã nhân bộ tộc Tượng trải qua cuộc sống sung túc, nào có tâm tư nghĩ đến mấy thứ lung tung khác. “A mẫu, ngươi lại ăn nhiều một chút.” Đây là thịt tươi đó! Còn là phần thịt ngon nhất ở chân sau! Không phải mấy thứ nội tạng tanh hôi mà bọn họ thỉnh thoảng mới có thể nếm thử, a mẫu phải ăn nhiều một chút thì thân thể mới mau khỏe mạnh. * Quân Tiểu Nam nhanh chóng nấu xong món cháo trứng gà rau xanh thơm ngào ngạt cho bồ câu lớn, còn thêm vào mấy viên đường đỏ để tạo vị ngọt. Quả nhiên, hương vị ngọt ngào sau khi đường đỏ hòa tan đã hấp dẫn bồ câu lớn nhảy lên gật đầu cọ xát tới lui, luôn nhỏ giọng “Ku ku ku ku” thúc giục phía sau Quân Tiểu Nam. Bồ câu lớn: Ai nha ngươi nhanh một chút đi ~ Trông nó mới ngon làm sao. “Không nên gấp gáp, vẫn chưa xong.” Đậy nắp nồi lại, sau khi sờ sờ trấn an bồ câu lớn, Quân Tiểu Nam đơn giản thống kê một chút tình huống đại khái của dã nhân bộ tộc Tượng. Nói là khoảng một trăm người, nhưng trên thực tế bộ tộc Tượng chỉ có 98 người. Trong đó, giống đực chiếm đa số, có 60 người, giống cái chỉ có 38 người. Nhóc Nam: Có vẻ như ở khắp mọi nơi đều gặp phải tình trạng tăng nhiều cháo ít, than ôi... những đồng bào giống đực đáng thương. Dã nhân nhỏ hơn 15 tuổi rất ít, thậm chí chỉ có 3 người. Số lượng lão dã nhân hơn 160 tuổi cũng không nhiều, ngoại trừ Tượng Kỷ lúc trước chỉ đường cho mọi người thì cũng chỉ có 2 dã nhân. Những thành viên còn lại của bộ tộc Tượng có 93 dã nhân đang trong độ tuổi lao động, tuổi tác khoảng từ 30 đến 140 tuổi. Trong lòng Quân Tiểu Nam âm thầm so sánh với tình huống trong bộ lạc Châm, bộ lạc Châm tổng cộng có 164 người, 22 ấu tể dưới 15 tuổi, lão dã nhân trên 160 tuổi có 32 người. Không so sánh thì không có đau thương, thật đúng là đáng sợ... Về phần những dã nhân ở nhóm độ tuổi khác lẽ ra phải sống trong bộ tộc đều đã đi đâu, đáp án không cần nói cũng biết, hơn phân nửa đã không còn trên đời. “Vị a di này, nếm thử đường đỏ này xem, rất ngon, ăn vào thân thể sẽ có sức lực hơn.” Quân Tiểu Nam đưa lọ đường đỏ cho a mẫu của Tượng Vu, bà ấy thoạt nhìn quả thật chính là ví dụ thực tế về khí huyết kém trong sách giáo khoa y học ở Lam Tinh. “Cảm ơn ngươi, tiểu ấu tể.” Lau mỉm cười, thật tình nói lời cảm ơn giống cái còn không có lớn bằng bản thân đang ở trước mặt bà. “Không cần khách khí, a di cứ gọi ta Nam là được.” “Tượng Vu, ngươi cũng ăn một viên đi.” Tượng Vu vươn tay phải, cầm lấy một viên đường đen, cẩn thận cho vào trong miệng, lo sợ thứ đồ ăn khó có được này rơi xuống đất. Thật ngọt a... Nếu a phụ cũng có thể ăn thì tốt biết mấy... Ai, chẳng lẽ hắn vẫn là chưa đủ trưởng thành, sao lại bắt đầu muốn khóc rồi. Tuy rằng đường đỏ là thứ tốt giúp giống cái bồi bổ khí huyết, nhưng hiện tại thân thể của tất cả các dã nhân bộ tộc Tượng đều suy yếu, vậy thì mọi người cùng nhau bồi bổ thôi.
Quân Tiểu Nam đặt vào tay mọi người từng viên đường, lão dã nhân và tiểu ấu tể đều không bỏ qua. Ba tiểu ấu tể của bộ tộc Tượng, thân thể nhớ nhỏ gầy yếu, khiến phần đầu và đôi mắt càng to hơn. Đi bộ còn không giữ được thăng bằng, hơi lung lay, khiến người ta nhìn mà cảm thấy đau lòng. “Cảm ơn tiểu tỷ tỷ!” Thanh âm đáng yêu dễ thương ×3! “Không cần khách khí, các ngươi phải lớn lên thật nhanh, trở nên cường tráng mới có thể bảo vệ a mẫu của mình.” Quân Tiểu Nam không nhịn được sờ sờ đầu đám tiểu ấu tể. “Ku!”
Lúc này, bồ câu lớn không kiên nhẫn ở mãi một chỗ, bắt đầu thúc giục Quân Tiểu Nam, muốn biết món cháo thơm ngon kia khi nào mới chín. Kết quả... Nhìn xem nó phát hiện ra cái gì? Hừ! Có ấu tể đáng yêu rồi cư nhiên không quan tâm đến bồ câu nó nữa! “Được rồi được rồi, chúng ta đi ăn cháo ngọt nhé.” “Bồ câu lớn ngươi không cần đến gần như vậy, sẽ dọa đến bọn nhãi con!” Quân Tiểu Nam đưa bồ câu lớn đến bên cạnh bếp uống cháo, đám ấu tể phía sau bọn họ đều nấp sau người a mẫu, lại không nhịn được lén lút nhìn theo bóng dáng của bọn họ. Tiểu ấu tể: Ai nha trắng trắng mềm mại! Thật muốn sờ một chút! *
Sau khi nghỉ ngơi sắp xếp tốt mọi thứ, mọi người lại lần nữa khởi hành. Lần này, mọi người trong bộ tộc Tượng ai nấy đều tràn đầy sức sống. Thì ra Thần minh thật sự tồn tại! Còn phái Thánh Nữ và thú Ột Ột đến giúp đỡ bọn họ, cho bọn họ ăn no bụng, bảo vệ bọn họ không bị thương bởi đàn Thụ Lang! Thần minh thật tốt!
Bồ câu lớn: Ku ku! Người ta chỉ là một con thú Ột Ột đáng yêu vì trái cây mà vất vả làm công mà thôi. Bồ câu lớn và Quân Tiểu Nam vẫn bay quanh quẩn trên bầu trời, vòng qua vòng lại tuần tra hoàn cảnh gần đó, sau đó vững vàng đi theo phía sau bộ tộc Tượng.