Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh (Dịch Full)

Chương 140

Chương 140 -
Chương 140 -

Đêm đó, dã nhân cẩn thận tìm kiếm một sơn động để nghỉ ngơi, Quân Tiểu Nam còn tri kỷ lấy ra chiếc nệm mềm như bông để mọi người có thể ngủ thoải mái chút. Tuy rằng đây là đêm đầu tiên sau khi rời khỏi bộ lạc Phàn, nhưng trong lòng những dã nhân của bộ tộc Tượng không cảm thấy phiêu bạt không nơi nương tựa, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp.

Trong lòng Tượng Vu rất hưng phấn, cho dù cả ngày hắn đi đường, thân thể mỏi mệt bất kham, nhưng lúc này nhìn lên bầu trời đầy sao lại không muốn ngủ. Hiện tại, hắn đang dựa vào vách đá canh giữ ở cửa động, đảm nhận nhiệm vụ gác đêm trước nửa đêm. Tượng Vu vươn tay, hướng về bốn phía trong đêm tối, thử cảm nhận dòng khí lưu thông trong không khí, xuyên qua xúc cảm trên các ngón tay, bên tai là tiếng côn trùng kêu vang rào rạt. Đây phải chăng là tư vị của tự do, tự do thật tốt. Tượng Vu buông tay, nhìn Quân Tiểu Nam và chim bồ câu lớn đang ngủ hình dáng chữ X bên ngoài sơn động, nở nụ cười không mấy phúc hậu. Không gian bên trong sơn động rất lớn, nhưng lối vào lại nhỏ, bồ câu lớn vào không được, Quân Tiểu Nam liền cùng nó ngủ bên ngoài. Cô đã thương lượng với Tượng Vu, Tượng Vu canh đến nửa đêm, Quân Tiểu Nam canh từ nửa đêm đến sáng. Căn cứ theo việc phân tích địa hình trên bầu trời hôm nay, nếu theo tình huống bình thường, trước buổi tối ngày mai bọn họ có thể vượt qua dãy núi Tích Địa. Chỉ cần vượt qua dãy núi Tích Địa, chính là lãnh địa thuộc khu vực phía Tây, các đội viên đội hộ vệ cũng đã sớm đến đó chờ đợi. Sau khi Quân Tiểu Nam hoàn thành việc bàn giao mọi người trong bộ tộc Tượng thì nhiệm vụ của cô cũng tạm thời kết thúc. * Sáng sớm hôm sau, trước khi mọi người thức dậy, Quân Tiểu Nam đã làm xong bữa sáng thơm ngon ngào ngạt. Dã ngoại sao, để tiện lợi nhanh chóng, Quân Tiểu Nam dứt khoát nấu mì gói. Mì gói quả nhiên là món ăn thu hút người và động vật, người của bộ tộc Tượng ăn qua thậm chí sinh ra ảo giác món này còn ngon hơn thịt. Nhóc Nam:... Có thể không phải ảo giác... Ở Lam Tinh cũng có rất nhiều người u mê mì gói không thể kiềm chế. Sau khi thu dọn đồ làm bếp, đoàn người lại xuất phát. Vượt qua đỉnh núi cheo leo, hơn 5 giờ chiều bọn họ rốt cuộc thấy được bóng dáng của đội hộ vệ thôn xóm phía Tây. “Nam!” Hôm nay người tuần tra là Trị, đúng là người trong phân đội hai của Văn.

“U!” Quân Tiểu Nam cũng phất tay chào hỏi. Tiểu đội 2 vốn dĩ phụ trách liên lạc và thu thập tin tức, diện mạo của các đội viên không đặc biệt xuất sắc, nhưng khả năng tương tác và trí nhớ lại vô cùng tốt. Hơn nữa năng lực tác chiến cá nhân của đội hộ vệ cũng rất mạnh, bởi vậy đến đây nghênh đón chỉ có 20 đội viên. Tộc nhân của bộ tộc Tượng trước nay chưa gặp qua dã nhân trong đội hộ vệ, nhưng quan sát thấy số lượng người của đối phương không nhiều lắm nên cũng không quá cảnh giác. Lại nghe bọn họ vừa đến liền hỏi han ân cần, nào là đưa nước nào là nhét thức ăn. Người xưa có câu duỗi tay không đánh người tươi cười, do đó rất nhanh bộ tộc Tượng liền buông xuống phòng bị. “Được, vậy trước hết các ngươi đưa bọn họ về thôn, ta và bồ câu lớn phải quay về hang ổ thú Ột Ột.” “Đúng rồi, tuần này hẳn là sẽ không đưa người tới đây, phải xem thử phản ứng bộ lạc Phàn bên kia, các ngươi cũng có thể nghỉ ngơi mấy ngày, thời gian khôi phục cụ thể sẽ thông báo sau.” Quân Tiểu Nam đếm đủ số lượng người trong bộ tộc Tượng, liền nhanh chóng bàn giao công việc tiếp theo cho Văn, sau đó định rời đi. “Nam, ngươi không đi cùng chúng ta nữa sao?” Tượng Vu có chút không yên lòng, thanh âm của Thần minh lúc trước rất giống với Quân Tiểu Nam, đối phương lại còn hộ tống bộ tộc Tượng cả một đoạn đường. Một người đáng tin cậy như vậy phải rời đi, nội tâm của thiếu niên có chút không biết phải làm sao. “Yên tâm, người trong đội hộ vệ và ta đều đến từ cùng một bộ lạc, thân thủ bọn họ rất tốt, nhất định có thể đưa các ngươi về thôn an toàn.”

“Ta vẫn chưa thể trở về, bộ lạc Phàn còn rất nhiều dã nhân giống các ngươi chờ giúp đỡ.”

“Phải cố gắng lên, nỗ lực thích ứng với cuộc sống trong thôn, chăm sóc tốt cho các tộc nhân của bộ tộc Tượng, mong rằng trong tương lai ngươi sẽ trở thành một trong những thành viên giúp xây dựng thôn xóm ngày càng giàu mạnh!” Quân Tiểu Nam vỗ hai vai Tượng Vu, soái khí nhảy lên cổ bồ câu lớn, một nhóc con một bồ câu rất nhanh đã bay xa. Tượng Vu cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của đối phương truyền lên vai, bản thân nhận được sự tin tưởng liền vô cùng vui vẻ, hắn nhất định phải nỗ lực để tộc nhân có cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn! Mọi người cũng rất nhanh rời khỏi khu vực giao nhau ở vị trí cao nhất của dãy núi Tích Địa. * Trên đường, lão dã nhân Tượng Kỷ không nhịn được tò mò hỏi thăm dã nhân của đội hộ vệ. Quần áo và trang bị trên người các dã nhân này đều giống với nhóc Nam. Từ vật liệu may mặc mềm mại rõ ràng khác với da thú, còn có vũ khí thoạt nhìn cực kỳ sắc bén thì bọn họ tuyệt đối đến từ một bộ lạc vô cùng cường đại. Thế nhưng ở khu vực phía Tây, tại sao lại có một bộ lạc tồn tại lặng lẽ đến vậy cơ chứ? Trong ấn tượng của bọn họ, phía Tây vẫn luôn là địa phương cằn cỗi chim không thèm ị. Trong hoàn cảnh tự nhiên ác liệt như thế, sao có thể xây dựng một bộ lạc cường giả thế này?

“Bọn ta sao, bọn ta đến từ bộ lạc Châm của liên minh thôn xóm phía Tây.” “Cái gì?! Châm Châm Châm... Bộ lạc Châm!” Tượng Kỷ khiếp sợ đến mức nói lắp bắp. Màn đêm buông xuống, tộc nhân của bộ lạc Phàn tụ tập trong sơn động.

“Đại thủ lĩnh Đào Khâu, tựa hồ ở khu vực bên ngoài hai ngọn núi phía Tây, phát hiện vết máu của Thụ Lang và dấu vết dã nhân nhóm lửa.” Trong bộ lạc Phàn, bộ tộc Đào, bộ tộc Xuân, bộ tộc Phong, bộ tộc Du và bộ tộc Chương là 5 bộ tộc giai cấp cao, mỗi bộ tộc có thể có thủ lĩnh của riêng mình, phần lớn đều có quy mô hơn một ngàn thành viên. Nhiều đời đại thủ lĩnh của bộ lạc Phàn, đều đến từ năm bộ tộc dòng cao này. Về phần các bộ tộc nhỏ rải rác khác đều là dòng cấp thấp, không xứng có thủ lĩnh của riêng mình, chỉ có thể làm nô dịch cho bộ tộc dòng cao.

Bình Luận (0)
Comment