Bề ngoài loại gạch này bằng phẳng, chiều dài, chiều rộng và chiều cao theo tỷ lệ 4: 2: 1, nhưng bên trong lại xuất hiện hai bọt khí lớn, hẳn là do khâu tạo hình làm không tốt, khi ở bên trong khuôn không được nén kỹ.
Ngoài ra, tuy rằng bên ngoài viên gạch màu đen, nhưng bên trong có một lớp màu đỏ, giống với màu sắc gạch đỏ ở Lam Tinh.
Hơn nữa có một bộ phận nhỏ bên trong màu sắc có chút không đồng đều, cư nhiên xuất hiện màu xám xanh!
Này này này chẳng lẽ làm ra được loại gạch xanh?
Cô cũng không dám đưa ra yêu cầu cao đối với xưởng gạch, bắt buộc bọn họ phải nung ra sản phẩm như gạch xanh hay gạch ống, sợ mọi người có áp lực quá lớn.
Không nghĩ đến nhóm người Đôi đánh bậy đánh bạ lại có thể làm ra thứ này!
Bên kia, khi nhìn thấy Quân Tiểu Nam một quyền khiến cho loại gạch tốt nhất bọn họ vất vả làm ra bị chém thành hai nửa, Đôi và nhóm nhân viên nghiên cứu của xưởng gạch đều đang uể oải trong lòng.
Đôi: Xong rồi Babi Q*...
(*)Babi Q: Kết thúc rồi, thường được sử dụng để thể hiện sự bất lực, sốc, tự ti
Mười nhân viên nghiên cứu đang nhận việc: Hu hu hu chúng ta quả nhiên vẫn làm không được...
Không nghĩ đến, Quân Tiểu Nam quay đầu liền khen ngợi bọn họ!
“Mọi người thật lợi hại, ta không ngờ điều kiện hiện tại đơn sơ nhưng mọi người đều nhiệt tình như vậy, đi được một bước tiến gần đến mục tiêu, thật đáng khen!”
“Đôi thúc thúc, các ngươi xem chỗ này, vị trí này có màu xám xanh là vì chứa sắt III oxit, vị trí có màu càng đỏ sẽ càng chứa nhiều sắt oxit.”
“Còn nhớ phương trình phản ứng hoá học lúc trước ta dạy cho mọi người không?”
Đôi và mười nhân viên nghiên cứu mạnh mẽ gật đầu: Nhớ rõ nhớ rõ!
“Chính là vị trí có màu xanh này, trong quá trình nung lên tồn đọng quá nhiều hơi nước, dẫn đến không khí không thể lưu thông, gây thiếu oxi.”
Kiến thức về hóa học và vật lý thuộc về chương trình trung học cơ sở (sơ trung).
Trong thôn vẫn còn dã nhân chưa lên sơ trung, nhưng vì nhà xưởng thường xuyên sử dụng đến những kiến thức tương ứng, do đó lúc ấy Quân Tiểu Nam liền giải thích ngắn gọn những nguyên lý có liên quan.
Nhóm người Đôi khi nghe giảng đã cẩn thận ghi chép lại, quay về lại tự học và tư duy thêm nhiều lần nên đã sớm thuộc lòng nguyên lý trong lòng.
Nghe đến đây, lập tức phản ứng lại có khả năng là do bọn họ chất gạch lên quá dày, dẫn đến không khí không thể thuận lợi lưu thông nên lõi gạch sẽ có màu xám xanh như than chì.
Tuy nhiên, xưởng trưởng của ba xưởng khác nghe thế liền có chút mơ hồ, này này phương trình hoá học là gì vậy... Sớm quên hết rồi...
Đôi mở miệng xác nhận suy nghĩ trong lòng mình.
“Có phải cần chất gạch rời rạc một chút, sau đó lại kéo dài thời gian phơi nắng một chút hay không?”
Quân Tiểu Nam lại lắc đầu.
“Cũng không phải.”
“Sau này, mọi người ở xưởng gạch cần thử nung ra hai loại gạch.”
“Một loại cần tăng lượng không khí lưu thông, chế tạo ra viên gạch trong ngoài đều có màu đỏ.”
“Một loại khác là loại gạch trong ngoài đều có màu xám xanh thế này.”
“Nhắc nhở mọi người một mẹo nhỏ, muốn nung gạch màu xám xanh thì trước tiên có thể làm gạch đỏ, sau đó đổ nước lên gạch, cuối cùng là đóng lỗ thông gió lại.”
“Nhiệt độ nung gạch đỏ đại khái trong khoảng 900 độ, gạch xanh cao hơn một chút, chắc khoảng 1000 độ.”
“Hơn nữa, quá trình chế tác hai loại gạch này, đều phải được kiểm soát nghiêm khắc, tỷ lệ thành hình là 50% vẫn quá thấp, cố gắng hạ thấp tỉ lệ hao tổn xuống dưới 5%.”
Quá trình chế tác gạch xanh, phức tạp hơn gạch đỏ rất nhiều. Độ cứng của hai loại gạch này, kỳ thật không khác nhau lắm. Nhưng gạch xanh có tính năng chống oxy hoá, chống nước, chống ăn mòn và các tính năng khác của gạch xanh cũng cao hơn nhiều so với gạch đỏ.
Nhiệt độ cả năm ở Hỗn Độn Đại Lục thay đổi cực đoan như vậy, bức tường bên ngoài vẫn nên xây dựng bằng gạch xanh vững chắc.
Sau khi nhóc Nam vừa dứt lời, lại nhìn thấy sắc mặt mấy xưởng trưởng có chút trầm trọng, liền dò hỏi.
“Mấy thúc thúc còn có khó khăn gì sao?”
Đôi cùng mấy nhân viên nghiên cứu của xưởng gạch liếc nhìn nhau, lúc này mới ấp a ấp úng lên tiếng.
“Chính là, ừm... Chính là cảm thấy một lò gạch bọn ta nung ra đều không thành công, cực kỳ lãng phí.”
“Lửa than dùng trong lò gạch, trước tiên phải đốt than củi, còn thêm đất sét, bọn ta lãng phí nhiều nguyên liệu như vậy, còn nhận tiền lương... Có chút ngại ngùng.”
Kỳ thật không riêng gì xưởng gạch, mấy xưởng trưởng của những xưởng khác cũng lo lắng chuyện tương tự như vậy.
“Xưởng đóng tàu của chúng ta cũng thế, không thể chế tạo nổi một con thuyền, lại phí vật liệu gỗ, còn có đinh sắt vụn, mỗi lần xuống nước đều bị lật thuyền...”
Xưởng trưởng của xưởng đóng tàu - Cam là thủ lĩnh bộ lạc Vũ.
Bộ lạc Vũ bọn họ dọn vào thôn sau bộ lạc Viêm và bộ lạc Thổ.
Mà trong nhóm các bộ lạc chuyển vào thôn lần thứ hai, thủ lĩnh bộ lạc Vũ là Cam và thủ lĩnh bộ lạc Oa - Mương là 2 người trở thành xưởng trưởng đầu tiên trong số thủ lĩnh 5 bộ lạc này.
Thủ lĩnh của ba bộ lạc khác còn phải chờ thêm một thời gian nữa, đến lúc đó trong thôn xây dựng thêm một số nhà máy khác mới có thể dẫn theo tộc nhân nhận tiền lương cố định.
Cam và Mương cực kỳ sợ bản thân làm không tốt, kéo chân sau cả bộ lạc, đến lúc đó bị sa thải thì làm sao bây giờ, cũng quá mất mặt! Làm thế nào để giải thích với các tộc nhân!
Còn những cái đinh sắt đó, kích thước nhỏ bé nhưng có thể cố định đầu gỗ rất nặng, vừa nhìn đã biết rất quý.
Có thể sử dụng nhiều lần, cho dù cạy xuống vẫn dùng được lần nữa, nhưng sẽ bị biến dạng, không sử dụng tốt bằng lần đầu tiên.
Ai, thật là lãng phí đồ vật...
Kỳ thật, thất bại không đáng sợ, đáng sợ là vì sợ thất bại, mà chân tay co cứng, không dám tiếp tục thử nghiệm.
Làm, có khả năng sẽ thất bại.
Nhưng không làm, vĩnh viễn sẽ không thành công.
Quân Tiểu Nam hiểu được vấn đề của mọi người, suy tư một lát liền dẫn đường.
“Đầu tiên, hiện nay trong các xưởng của chúng ta chỉ có bộ phận nghiên cứu và phát triển, không có bộ phận sản xuất.”
“Trên thực thế trong một nhà xưởng hay xí nghiệp, bộ phận nghiên cứu và phát triển xác thật lãng phí rất nhiều tiền và thời gian vào việc thiết kế sản phẩm.”
“Nhưng số tiền và tài nguyên đã lãng phí đó, cũng không phải vô nghĩa.”
“Không có những thử nghiệm của bộ phận nghiên cứu lặp đi lặp lại trước đó, thí nghiệm nhiều lần sẽ không thể sản xuất ra thành phẩm đủ tiêu chuẩn với số lượng lớn, tiếp đó bộ phận sản xuất cũng sẽ không có nơi dụng võ.”
“Mọi người phải tin tưởng bản thân, có một câu nói thất bại là mẹ thành công. Ý nghĩa của nó là, không thất bại thì sẽ không có thành công.”
“Mà thành công cuối cùng chính là khi lần lượt tổng kết kinh nghiệm sau những lần thất bại, tiếp thu những mặt tốt, sửa chữa những lỗi lầm và khắc phục thiếu sót.”
“Mọi người cần phải lấy lại sự tự tin! Các vị xưởng trưởng đều là người dẫn đầu trong bộ lạc. Các nhân viên nghiên cứu cũng đều là học bá đã vượt qua các kỳ thi.”
“Là một trong những dã nhân ưu tú trong thôn xóm, nếu mọi người đều chán nản thất vọng, chân tay co cứng, vậy những người khác làm sao bây giờ?”
“Chúng ta, chính là hy vọng của thôn đó!”