Ngày hôm sau, đúng lúc là ngày Quân Tiểu Nam dẫn theo thú Ột Ột về thôn.
Mấy ngày nay, tuy rằng tiến độ chinh phục được bộ lạc Phàn không mấy khả quan, nhưng nhóm thú Ột Ột có thể hòa nhập rất tốt với thôn dân.
Lúc trước, bình thường Quân Tiểu Nam chỉ cùng bồ câu lớn đi qua đi lại giữa thôn xóm và sào huyệt của thú Ột Ột ở khu vực trung bộ.
Sau đó mỗi lần về thôn, nhóc Nam đều sẽ mang thêm mấy con bồ câu khác tới. Đôi khi là mấy con thú Ột Ột giống hệt nhau, đôi khi lại là con thú Ột Ột chưa bao giờ đến thôn.
Tuy rằng kích thước cơ thể của mấy con chim bồ câu lớn thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ, nhưng trên thực tế chỉ cần không tổn thương đến chúng nó, thì hầu hết chúng nó tương đối Phật hệ.
Có thể liên quan đến sức chiến đấu nghịch thiên của bọn chúng, không một ai địch nổi, nên kỳ thật trong cuộc sống thường ngày, thú Ột Ột rất ít khi xảy ra tranh chấp với những chủng tộc khác.
Đương nhiên, ngoại trừ lúc tranh đoạt trái cây.
Bồ câu lớn: Đều do bổn đại gia quá mạnh! Tùy tiện một chút liền chiến thắng.
Vốn dĩ Quân Tiểu Nam sợ việc dẫn thú Ột Ột đến sinh hoạt trong thôn sẽ rất khó khăn, nhưng không nghĩ đến vấn đề này hình như dễ giải quyết hơn tưởng tượng.
Tất cả chim bồ câu khổng lồ: Aiya, đều vì nhà trẻ quá hấp dẫn bồ câu mà thôi.
Hiện tại chỉ cần Quân Tiểu Nam có biểu hiện muốn quay về thôn, rất nhiều chim bồ câu từng đến làm khách liền bắt đầu ngo ngoe rục rịch, thử vươn chân ra với ý đồ thăm dò, lừa gạt để qua cửa, theo đuôi mà đến.
Bồ câu đã từng đến thôn: Ku ku ku ta cũng muốn đi!
Bồ câu chưa từng đến thôn: Phía Tây có gì tốt cơ chứ? Quá hoang vắng!
Bồ câu đã từng đến thôn thần thần bí bí: Ngươi không hiểu
Nhưng để tránh việc khiến bộ lạc Phàn chú ý, Quân Tiểu Nam mỗi lần đều sẽ khống chế số lượng, trên cơ bản chỉ dẫn theo khoảng 3 con.
Bởi vì dưới tình huống bình thường, số lượng nhóm thú Ột Ột ra ngoài sẽ không vượt quá 4 con.
Chúng nó ra khỏi sào huyệt là muốn đi tìm thức ăn, lượng thức ăn của mỗi chú chim bồ câu rất lớn, nếu số lượng lớn bồ câu tập trung lại với nhau thì rất dễ dẫn đến việc ăn không no.
Mà bộ lạc Phàn sinh sống ở khu vực trung bộ đã lâu đời, ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết về tập tính của thú Ột Ột.
Nếu phát hiện nhóm chim bồ câu khổng lồ thường xuyên nối đuôi nhau thành đàn bay về phía Tây, vậy chẳng phải lập tức sẽ nghi ngờ hay sao.
Hôm nay là ngày Quân Tiểu Nam dẫn theo bồ câu lớn, bồ câu số 7 và bồ câu số 16 quay về thôn xóm. Vừa đáp xuống thôn, ba con chim bồ câu liền ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất, chờ nhóc Nam ra lệnh.
Mấy quy tắc này nhóm thú Ột Ột vẫn hiểu, tuy rằng nhóc Nam rất dễ nói chuyện, nhưng nếu bay lung tung trong thôn sẽ bị cắt xén đồ ăn vặt.
“Không tồi, hôm nay mọi người đều rất ngoan, các ngươi đi đi, cẩn thận không được dọa mấy bạn nhỏ đấy nhé.”
Quân Tiểu Nam thấy ba con chim bồ câu ngoan ngoãn liền đưa tay sờ lông âu yếm, sau đó để chúng nó tự mình đi chơi.
Từng có nhiều kinh nghiệm như vậy, các thôn dân đều khẳng định thú Ột Ột sẽ không phá phách lung tung, chỉ cần vào thôn liền đến ngồi xổm trước nhà trẻ mà thôi.
Ba con thú Ột Ột khổng lồ xếp hàng, đặt đầu chim bồ câu của mình trên bờ tường bên ngoài trường mẫu giáo nhìn các ấu tể dã nhân chơi đùa, đôi khi thậm chí còn quên ăn bữa trưa.
Các ấu tể cũng đã sớm quen với sự xuất hiện của thú Ột Ột, thậm chí nếu nhiệt tình còn mời chúng nó cùng nhau chơi đùa.
Đôi khi bồ câu lớn còn muốn để ấu tể dã nhân cưỡi trên cổ mình, mang bé bay cao cao.
Thế nhưng, sau khi bị nhóc Nam phát hiện, nghiêm khắc giáo dục phê bình một lần, bồ câu lớn rất nhanh liền từ bỏ ý định này.
Bồ câu lớn: Ấu tể dã nhân rất yếu ớt! Không thể dùng sức cọ cọ!
Chờ đến khi nhìn thấy ba con thú Ột Ột béo trắng bay đi, thay vì đi bộ thì Quân Tiểu Nam đã lấy ra chiếc xe chạy bằng năng lượng mặt trời yêu thích của mình, chạy đến tới xưởng gốm.
Nghe nói nhóm người Đôi của bộ lạc Thổ có đột phá quan trọng, cô muốn tới đó nghiệm thu thành quả.
Lúc này, xưởng trưởng xưởng gốm sứ - Mương, xưởng trưởng xưởng sắt thép - Hỏa, còn có xưởng trưởng xưởng đóng tàu - Cam, tất cả đều có mặt ở xưởng gạch.
Nếu bộ lạc Thổ tay nghề thiện nghệ có thể giúp xưởng gạch trở thành xưởng tiên tiến, vậy thì bản thân mình cũng nên đến quan sát học tập, có lẽ sẽ truyền cảm hứng cho công tác nghiên cứu và phát minh.
Mọi người đều là thủ lĩnh, mặt mũi rất quan trọng, cũng không thể để bản thân tụt lại phía sau.
Đôi: A ha ha ha bộ lạc Thổ chúng ta đúng thật là lợi hại!
Mười nhân viên nghiên cứu đang làm việc ở xưởng gạch: Thủ lĩnh nói không sai!
Mương, Hỏa và Cam: Tiểu tử thối đừng quá đắc ý!
Nhóc Nam: Các chú cũng đã lớn tuổi, không nên ầm ĩ.
Quân Tiểu Nam cầm viên gạch thành phẩm thử nghiệm trong tay, lâm vào trầm tư.
Hình như cô nhớ gạch ở Lam Tinh là màu đỏ hoặc màu xanh lơ. Mà số gạch do Đôi và nhóm nhân viên làm ra, hình dạng thoạt nhìn không quá khác biệt, sờ vào xác thật cũng khá cứng cáp, nhưng bề ngoài sao lại có màu đen tuyền?
Phần da tay chỉ cần chạm qua gạch cũng sẽ bị nhuộm thành màu đen, ngửi thử thì hình như là mùi của than đá.
Ai, trách không được người ta nói học giỏi toán lý hóa, có thể đi khắp nơi trong thiên hạ.
Nếu nói về đánh nhau, huấn luyện quân đội, vậy thì Quân Tiểu Nam chính là bậc thầy.
Nhưng nếu nói về việc chế tạo hóa chất, đổi mới khoa học kỹ thuật, vậy thì cô cũng chỉ là một bé gà con...
Ngoại trừ việc xem qua kho hàng tiếp viện trong toà cao ốc, đọc qua nhiều loại sách báo trong hiệu sách, cùng với việc đã từng thấy rất nhiều sản phẩm tiên tiến ở xã hội hiện đại ở Lam Tinh thì cô cái gì cũng không biết.
Tuy nhiên chúng ta cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong, không phải - chính xác là trông vẻ ngoài mà phán đoán gạch, ít nhất hình dạng hiện tại của viên gạch đen thui này cũng ra dáng ra hình, có lẽ sử dụng tốt hơn tưởng tượng.
Nghĩ đến đây, Quân Tiểu Nam tính thử xem độ cứng của gạch. Cái khác thì cô không biết, nhưng nếu quá giòn thì chắc chắn không được, không rắn chắc.
Tương lai khi xây dựng nhà cao tầng, loại gạch này sẽ được sử dụng để dựng tường chịu lực, độ cứng phải đạt tiêu chuẩn.
Cô còn nhớ rõ hình như lúc đầu ở Lam Tinh còn có người biểu diễn dùng tay bổ gạch, lúc ấy cô tò mò muốn thử xem, còn bị quản gia mắng một trận.
Bởi vì viên gạch cứng hơn xương cốt con người một chút, những người trong video đó đều đã luyện tập lâu ngày, nhờ sức mạnh từ cơ bắp mới có thể tay không bổ gạch. Nếu không có sự chỉ dạy chuyên nghiệp mà tùy tiện học, sẽ rất dễ bị thương.
Thế nhưng, kết cấu thân thể của dã nhân ở Hỗn Độn Đại Lục hình như cứng cáp mạnh mẽ hơn nhiều so với người ở Lam Tinh. Vì thế, Quân Tiểu Nam nắm chặt tay phải thành quyền, tay trái cầm viên gạch đen, nắm đấm đánh thẳng về phía viên gạch. Chỉ nghe một tiếng “Rắc” thanh thúy vang lên, viên gạch bị cô dùng tay không chém thành hai nửa.
Trái tim nhỏ của Đôi và mười nghiên cứu viên tức khắc bay đến cổ họng, nội tâm gào thét chói tai: A a a a a a!
Mương và Cam: Hả?
Hỏa là cậu của nhóc Nam, nhìn thấy đứa cháu ngoại nhỏ bé cư nhiên làm ra hành động xằng bậy như thế, vội vàng tiến lên kiểm tra xem thử cô có bị thương hay không.
“Nhóc Nam? Cháu không sao chứ!”
“Không sao không sao. Loại gạch này không quá cứng, giòn giòn.”
Quân Tiểu Nam phất tay biểu đạt bản thân thật sự không đau, nhưng tầm mắt lại bị hấp dẫn bởi mặt cắt của viên gạch đen kia.