Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh (Dịch Full)

Chương 146

Chương 146 -
Chương 146 -

Trong lòng Đôi vô cùng thỏa mãn, cực kỳ hạnh phúc, có thể thông qua nỗ lực của bản thân thay đổi vận mệnh tương lai, thật đúng là quá sung sướng!

Để cổ vũ tinh thần, Ủy ban thôn cố ý phát cho Đôi và mười nghiên cứu viên, mỗi người 1000 đồng tiền khen thưởng.

Tiền khen thưởng hai ngày trước vừa mới đến tay, hai ngày này Đôi liền dẫn vợ con đi mua sắm, đúng là tài đại khí thô!*

(*)Tài đại khí thô: Có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục

“Mua! Dốc sức mà mua! Ngàn vạn lần đừng thay ta tiết kiệm tiền!”

Con của Đôi: A phụ, người bay cao quá rồi...

Cuối cùng thực sự nở mày nở mặt, Đôi xấu xa dùng tiền thưởng của mình mua thật nhiều kem que mang cho dã nhân của 3 nhà xưởng khác.

“Thời tiết nóng, các ngươi ăn nhiều một chút để giải nhiệt!”

“Ai, các ngươi cũng đừng nản chí, nhóc Nam đã nói, cái gì mà thất bại là mẹ thành công.”

“Một ngày nào đó các ngươi cũng có thể thành công!”

Mương, Hỏa và Cam: Thật muốn đánh chết lão tiểu tử này!

Lúc này, toàn bộ mảnh nhỏ lục địa màu xanh ở Hỗn Độn Đại Lục ước chừng đã hơn một tháng không có mưa.

Vốn dĩ mọi người cho rằng, trận mưa vào tháng 5 kia là khởi đầu cho việc giảm bớt tình hình hạn hán. Không nghĩ tới, thế nhưng lại là hồi quang phản chiếu...

Cứ cách một tuần Quân Tiểu Nam đều sẽ đi đến con sông lúc đầu các tộc nhân tắm rửa xem xét tình hình.

Khi tộc nhân bộ lạc Châm bắt cá vào mùa đông, độ rộng của mặt sông khoảng 10 mét, lúc ấy Quân Tiểu Nam lấy ra lưới đánh cá lớn, mới đủ dùng.

Lần gần đây khi đo lường thì không đến 4 mét, đã thu hẹp hơn phân nửa.

Diện tích bờ sông mở rộng lộ ra trên tảng đá, khắp nơi đều là từng vòng vệt nước. Hơn nữa, độ sâu của dòng sông sẽ sớm hạ xuống dưới 1 mét. Thực vật xung quanh núi cũng dần dần trở nên khô héo. Chỉ có mấy khu vực bình nguyên thấp hoặc cỏ cây trong sơn cốc, còn miễn cưỡng được xem là tươi tốt. Tuy nhiên cũng không biết mảng màu xanh lục còn sót lại này còn có thể duy trì bao lâu.

Mặc dù mực nước con sông nhỏ phía Nam giảm xuống nghiêm trọng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống trong thôn.

Từ lần trước ở vách núi khu vực trung bộ nơi thú Ột Ột đang cư trú, sau khi phát hiện tình hình hạn hán, Quân tiểu Nam liền khắc khoảng cách lên mặt bên vách đá của giếng nước trong thôn.

Vị trí miệng giếng là số 0, càng đi xuống thì con số càng lớn, đến khoảng cách mặt nước chắc hẳn cũng trong khoảng 4.8 mét.

Có thể bởi vì vị trí của thôn xóm có độ cao so với mặt nước biển vốn dĩ thấp hơn con sông nhỏ phía Nam, nên giếng nước trong thôn chịu ảnh hưởng cũng không lớn, chỉ từ từ giảm xuống mấy centimet.

Tình huống thế này chịu đựng hết mùa hè năm nay hẳn là không thành vấn đề. Đến mùa đông, tuyết rơi đầy trời, đầu xuân lại tan thành nước thì tốt rồi.

Cho dù thật sự không thể vượt qua, thì kho hàng trong toà nhà tiếp viện của Quân Tiểu Nam còn có nguồn nước khoáng vô hạn, cũng không đến mức chết khát.

Hoàn toàn khác với tình huống đang diễn ra ở thôn xóm phía Tây, ảnh hưởng của tình hình hạn hán khu vực phía Trung vô cùng nghiêm trọng.

Bởi vì dãy núi Tích Địa ngăn cản, hơi nước từ biển không thể lưu thông qua. Một vài con sông và hồ nước trên đất liền phỏng chừng không thể chống đỡ bao lâu nữa sẽ phải biến mất.

Đối với nhóm thú Ột Ột mà nói, số lượng trái cây ở khu vực trung bộ đã hoàn toàn không thể thỏa mãn nhu cầu hằng ngày của bọn chúng. Cũng may, có Quân Tiểu Nam ở đây nên 36 con bồ câu này sẽ không bị đói khát.

Gần đây mấy con thú Ột Ột con trong tộc đàn luôn nhìn chằm chằm Quân Tiểu Nam. Nam nhãi con đi đâu, thú Ột Ột con liền chạy theo tới đó.

Mỗi lần Quân Tiểu Nam không ở vách núi, nhóm bồ câu nhỏ luôn “Ku ku ku” oán giận với gia trưởng một phen.

Nhóm thú Ột Ột nhỏ bé: Hu hu hu! Nhóc Nam đi đâu mất rồi? Trái cây mới mẻ đâu mất rồi?

Hiện tại, dường như tất cả thú Ột Ột thành niên đều được Quân Tiểu Nam mang về qua đêm ở thôn.

Dã nhân ở đây cực kỳ tốt bụng, còn thường xuyên cho mấy con bồ câu lớn đồ ăn vặt, nhưng điều khiến bồ câu lớn vui vẻ nhất chính là nơi này có tiểu ấu tể dã nhân đáng yêu!

Dù sao cũng có rất nhiều thú Ột Ột, sau khi ở trong thôn đều có chút lưu luyến không muốn về.

Nhưng mấy thú Ột Ột con trong tộc đàn tuổi còn quá nhỏ, không thể bay khoảng cách xa. Nếu muốn toàn bộ tộc đàn đều chuyển đi, có thể phải chờ thêm một thời gian nữa.

Dưới hoàn cảnh khô hạn khắc nghiệt, sự phát triển của thôn xóm phía Tây hầu như không chịu ảnh hưởng quá lớn. Nhưng bộ lạc Phàn ở khu vực trung bộ lại không có khả năng như thế.

Thiếu thức ăn, mực nước giảm xuống khiến các thủ lĩnh dòng cấp cao không thể không sai những bảo dã nhân dòng cấp thấp đi đến địa phương xa hơn để săn thú và lấy nước.

Thông thường đi qua đi lại trên đường đã mất cả ngày, nhưng dù như vậy, thu hoạch vẫn không đủ. Lúc này nhóm thủ lĩnh bộ lạc Phàn cũng không rảnh nghiêm khắc hạn chế phạm vi hoạt động của dòng cấp thấp.

Không quan tâm ngươi đi đâu, không quan tâm ngươi đi với bao nhiêu người, chỉ cần có thể mang thức ăn nước uống về là được.

Tài nguyên có hạn, mặc kệ ai tìm được thì quyền ưu tiên phân chia chắc chắn đều sẽ thuộc về dòng cấp cao. Tình cảnh này khiến nhóm dã nhân thuộc dòng cấp thấp tràn ngập tiếng oán than đầy trời.

Tuy rằng từ nhỏ đã sinh hoạt trong hoàn cảnh thế này, bọn họ ngoài miệng không dám phản kháng một cách trắng trợn táo bạo, nhưng bất mãn trong lòng lại gia tăng mỗi ngày.

Thông qua quan sát cẩn thận trên bầu trời mấy ngày nay, Quân Tiểu Nam phát hiện, dã nhân dòng cấp thấp khi ra ngoài tìm thức ăn, thường cùng với mấy bộ tộc quen biết lập thành một đội ngũ.

Bởi vì cần phân tán nhiều hướng, để bảo đảm phạm vi tìm kiếm thức ăn lớn hơn, nên hiện tại bọn họ không thể ra ngoài theo đội ngũ năm sáu trăm người.

Mặc kệ là thú rừng, hay quả dại rau dại, số lượng ở cùng một địa phương đều giảm xuống kịch liệt.

Một đội ngũ đi săn có nhân số quá đông đồng nghĩa với việc dã nhân không thể mang về lượng thức ăn tương ứng, sẽ bị dòng giống cấp cao quở trách.

Do đó, hiện tại quy mô nhân số của mỗi đội ngũ đại khái khoảng một hai trăm người.

Các dã nhân đều phải lao động trong một thời gian dài dưới cái nóng oi bức, ăn không đủ no, còn không có nước sạch sẽ để uống, nên phần lớn dã nhân dòng cấp thấp ra ngoài thoạt nhìn đều rất ốm yếu.

Rất nhiều lần, Quân Tiểu Nam nhìn thấy bọn họ dùng tay, trực tiếp bứt lá trên nhánh cây xuống cho vào miệng nhai nuốt. Chờ đến khi lá cây ít đi, có vài dã nhân thậm chí còn ăn cả vỏ cây.

Thế nhưng, dù thế nào cũng vẫn không thể lấp đầy bụng. Thỉnh thoảng vì quá đói bụng, khi truy đuổi con mồi có dã nhân té xỉu trên mặt đất.

Về phần có thể tỉnh lại hay không, cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Quân Tiểu Nam cực kỳ khó chịu.

Cô đau khổ chờ đợi thời cơ, cuối cùng hôm nay cũng tìm được cơ hội nói chuyện với những dã nhân dòng cấp thấp khác ở bộ lạc Phàn.

Bình Luận (0)
Comment