Đó là một phân đội nhỏ khoảng trăm người, Quân Tiểu Nam không biết bọn họ rốt cuộc được hình thành từ bao nhiêu bộ tộc dòng cấp thấp.
Nhưng Quân Tiểu Nam liếc mắt một cái liền nhận ra đai lưng của một vài người trong số đó được làm từ cỏ sậy.
Dùng cỏ lau sậy làm đai lưng là truyền thống của dã nhân bộ tộc Mai, nghe nói bọn họ tin rằng loại thực vật này có thể xua đuổi vận xui.
Mà mẫu thân Lau của Tượng Vu bộ tộc Tượng đúng là đến từ bộ tộc Mai.
Lúc trước, vì để tránh bại lộ chuyện bộ tộc Tượng muốn chạy trốn, Lau nhịn đau không nói với những dã nhân mẫu tộc của bà.
Còn thêm một lý do khác - đó là Lau cũng không biết khi bọn họ trốn đi rốt cuộc có thể sống sót hay không.
Sau khi phát hiện dã nhân bộ tộc Mai, Quân Tiểu Nam lặng lẽ xuất hiện từ trong toà nhà tiếp viện. Cô trực tiếp từ phía sau cây đại thụ đi đến trước mặt mọi người, mở miệng dò hỏi.
“Các ngươi có phải là dã nhân bộ tộc Mai hay không?”
Lúc này, mọi người đã cách sơn động nơi bộ lạc Phàn cư trú rất xa, bên cạnh lại không có dã nhân khác, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bại lộ.
“Ngươi ngươi ngươi... Đột nhiên đi ra từ nơi nào thế?”
“Sao cô ấy lại mặc... da thú giống như của Lau?”
“Lau chưa chết sao?”
“Người của bộ tộc Tượng ở đâu rồi?”
Trong đội ngũ khoảng một trăm dã nhân này có mấy dã nhân quen biết với Lau, lập tức phát hiện trang phục quen thuộc trên người Quân Tiểu Nam.
“Ngươi là ai, ta chưa từng gặp ngươi.”
Sau một hồi rối loạn, trong đám người có một dã nhân giống đực thoạt nhìn tương đối gầy gò trầm ổn đi ra.
Quân Tiểu Nam đơn giản quan sát dáng vẻ của đối phương một chút, khuôn mặt hào phóng, vóc dáng không cao, trên trán có vết sẹo, hẳn là người dẫn đầu bộ tộc Mai mà Lau đã từng nhắc đến.
“Xin hỏi thúc là Mai Hương đúng không? Dã nhân bộ tộc Tượng đã chạy thoát đến chỗ của bọn ta, các người có muốn cùng đến đó hay không?”
“Nơi đó của bọn ta, chỉ cần cố gắng và chăm chỉ thì sẽ không bị đói bụng.”
Mai Hương nhìn chằm chằm người trước mắt không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, trên người tiểu tể tử giống cái này còn mặc da thú của Lau, sau đó trăm triệu lần không nghĩ đến đối phương sẽ giải thích như vậy.
Chẳng lẽ Lau và người của bộ tộc Tượng thật sự không chết? Mà đi đến một nơi tốt hơn?
Trách không được, trước khi dã nhân bộ tộc Tượng biến mất, hình như Lau ấp a ấp úng muốn nói gì đó với mình.
“Nơi đó của các ngươi ở đâu? Làm thế nào chúng ta có thể tin tưởng ngươi”
“Xin lỗi, cái này khi mọi người đến đó tự khắc sẽ biết ngay thôi.”
Một khi vẫn chưa hoàn toàn hiểu suy nghĩ của đối phương, Quân Tiểu Nam đương nhiên sẽ không để lộ ra gốc gác của bản thân.
“Nhưng những ngày tháng hiện tại ở bộ lạc Phàn hẳn là không mấy tốt đẹp.”
“Ở nơi của bọn ta không phân chia dòng giống cấp cao và dòng cấp thấp, mỗi người đều bình đẳng.”
“Chỉ cần ra sức lao động, sẽ nhận được sự đền đáp xứng đáng.”
“Ở đây có chút nước và thức ăn, trước tiên mọi người có thể nghỉ ngơi một chút, dành thời gian suy nghĩ thật kỹ càng.”
Vừa dứt lời, Quân Tiểu Nam lại một lần nữa biến ra một đống thức ăn.
Phần lớn là vài loại thức ăn nhanh hamburger hay gà rán, là loại thức ăn không cần phải nấu chín.
Còn nước uống là nước uống đóng chai làm lạnh dành cho vận động viên.
Lúc này, những dã nhân ở đây không những cần bổ sung năng lượng và nước, còn cần một lượng lớn vitamin và chất khoáng, đồ uống cho người vận động là thích hợp nhất.
Hơn một trăm dã nhân ở đây đã sớm đói bụng đến mức ngực dán vào lưng, thấy ấu tể giống cái nho nhỏ này cư nhiên vung tay lên, trên mặt đất lập tức xuất hiện nhiều món ăn thơm ngào ngạt như vậy, khiến tất cả đều khiếp sợ không thôi!
Tuy rằng hình dáng thức ăn có chút kỳ quái, nhưng ngửi thử thật sự rất thơm.
Hơn nữa đồ vật có lớp vỏ bên ngoài trong suốt chứa nước có màu kia còn phát ra khí lạnh nhè nhẹ, nhìn mặt trời như quả cầu lửa trên đỉnh đầu, ai nha thật khiến dã nhân thèm muốn chết!
Mai Hương còn đang suy nghĩ lời Quân Tiểu Nam nói, cố gắng nhẫn nhịn không tiến lên lấy thức ăn và nước uống.
Hắn thì có thể nhịn, nhưng dã nhân khác thì không nhịn nổi.
Ai mà quan tâm giống cái này nói thật hay giả, hiện tại đưa thức ăn vào trong bụng mới là thật. Tình huống có kém, còn có thể kém hơn bây giờ hay sao?
Mọi người nhao nhao tiến lên lấy thức ăn và nước uống.
“Loại nước này sao lại không mở ra được?”
Một dã nhân giống đực thoạt nhìn chưa thành niên, cầm chai nước đong đưa lúc lắc, nhưng vẫn không mở ra được.
Nhìn thấy hắn chuẩn bị ném nó lên tảng đá, Quân Tiểu Nam nhanh chóng đi qua giúp đỡ.
“Phải làm thế này, sau khi giữ lấy thì nhẹ nhàng xoay tròn.”
“Nhìn nè, không phải mở rồi sao.”
Giống đực còn chưa thành niên nhìn thấy nụ cười ngọt ngào mềm mại của Quân Tiểu Nam liền có chút ngại ngùng.
Trên hai má không có huyết sắc đều hiện ra vệt đỏ nhàn nhạt.
“Cảm... Cảm ơn ngươi!”
Dã nhân giống đực nhận lấy chai nước, cũng lộ ra một nụ cười thẹn thùng. Đây có lẽ là lần đầu tiên trong mấy tháng nay hắn nở nụ cười.
Đối phương mang đến thức ăn và nước uống trân quý, tiểu giống đực cũng ngại ngùng không dám nói gì, đúng lúc Quân Tiểu Nam có cơ hội nói chuyện với giống đực này.
Vốn dĩ Mai Hương muốn khắc chế bản thân, khuyên nhủ tộc nhân một chút nên cẩn thận giống cái không biết đến từ nơi nào.
Thế nhưng các tộc nhân đã sớm ăn uống món gà rán đầy dầu mỡ một cách thỏa thích, làm sao có thời gian nói chuyện với hắn.
Mai Hương: Tức chết ta... Một đám người đều không có tâm phòng bị... Còn ăn rớt mỡ... Đáng giận, ta cũng muốn ăn! Chết cũng phải làm ma no!
Trong khi mọi người đang ăn cơm, từ trong miệng bọn họ, nhóc Nam biết được tình huống của đội ngũ này.
Đội ngũ này được tạo thành từ dã nhân thuộc ba bộ tộc dòng cấp thấp, ngoài bộ tộc Mai còn có bộ tộc Tra và bộ tộc Lỗ.
Số lượng tộc nhân ba bộ tộc này không đồng đều, Quân Tiểu Nam đếm một chút, bộ tộc Tra có 86 người, bộ tộc Lỗ có 74 người, mà bộ tộc Mai chỉ có 27 người.
“Mai Hương thúc thúc, nhân số bộ tộc Mai có chút không đúng, hình như thiếu 1 dã nhân, có phải đang ở bộ lạc Phàn hay không?”
Nghe thấy Quân Tiểu Nam có thể phát hiện nhân số bộ tộc Mai không đúng, trong lòng Mai Hương cũng đã có thêm niềm tin rằng nhóm người của Lau thật sự còn sống.
Tuy nhiên khi trả lời, Mai Hương cùng với dã nhân của mấy bộ tộc xung quanh lộ ra biểu cảm bi thương.
“Đã qua đời, tháng trước có một lão dã nhân không thể qua khỏi.”
Quân Tiểu Nam nghe vậy trong lòng cũng không rõ tư vị.
Cũng bởi vì số lượng tộc nhân ít nên trời sinh đã thấp kém hơn người khác một bậc, làm nhiều nhất, ăn ít nhất, đây là logic kỳ quái gì thế.
Thế nhưng rất nhanh, cô liền cố gắng hết sức điều chỉnh cảm xúc của bản thân, nói sang chuyện khác.
Dù gì đối với những dã nhân còn sống thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
“Nơi đó của bọn ta, có thứ gọn gàng sáng sủa gọi là phòng ở có trái cây rau dưa phong phú, còn có đủ loại thú dành làm thức ăn cho dã nhân.”
“Thậm chí vào mùa đông có thể mặc quần áo và mang giày, thoải mái hoạt động trên nền tuyết.”
“Giữa trưa hè, còn có thể kéo dài thời gian nghỉ trưa của mọi người, tránh việc thời tiết quá nóng khiến thân thể không được thoải mái.”
“Hiện tại Tượng Vu đã cắt đầu đinh, hắn không muốn dì Lau làm quá nhiều việc, khiến dì ấy cả ngày đều giận dỗi bản thân mình sắp béo lên.”
Hai má tiểu giống cái có chút phúng phính, miệng vẫn nói chuyện không ngừng. Tóc của cô không giống với những dã nhân khác trong bộ tộc, mềm mại mượt mà, được cột thành một chùm tóc nhỏ gọn gàng. Trên đỉnh đầu, ngẫu nhiên có vài sợi tóc con đung đưa qua lại.
Thoạt nhìn ấm áp và hoạt bát, cực kỳ đáng yêu.
Những dã nhân đã ăn hết thức ăn đều không tự giác bị hấp dẫn chạy tới vây xung quanh nhóc Nam.
Bọn họ vừa nghe những lời này, trong đầu vừa tưởng tượng ra cảnh tượng thần kỳ mà bản thân chưa từng nhìn thấy, dần dần đắm chìm trong đó.
Đột nhiên.
“Ợ!”
Có dã nhân ăn no quá, ợ lên một cái, phá vỡ khoảng thời gian vui vẻ hiếm có được này.