“Ha ha ha ha... Không ngờ ta có thể ợ... Ợ!”
Đây vốn là tình huống có chút xấu hổ, nhưng dã nhân ấy lại rất vui vẻ mà lớn tiếng cười lên.
Nhưng cười cười, sau đó hắn lại khóc.
“Không ngờ ta còn có thể ợ! Ha ha ha... Thật hạnh phúc... Hu hu hu...”
Những dã nhân dòng cấp thấp này đã lâu rồi không được ăn no.
Bắt đầu, chỉ có vài dã nhân theo đó nhỏ giọng khóc nức nở. Nhưng dần dần, càng ngày càng nhiều dã nhân đỏ hốc mắt.
Tiểu tể tử giống cái đột nhiên xuất hiện này, cư nhiên xuất hiện vào lúc bọn họ sắp chết đói, cho dã nhân dòng cấp thấp hạ tiện như bọn họ ăn loại thịt ngon như vậy, còn cho bọn họ uống từng ngụm nước mát lạnh ngọt ngào.
Nói chuyện lại rất ôn nhu, hỏi cô ấy nhiều vấn đề như vậy cũng sẽ không mất kiên nhẫn mà lớn tiếng quát mắng.
Bọn họ sinh sống ở bộ lạc Phàn cả đời đều không được coi trọng, không ngờ lại có thể nhận được điều này từ tiểu giống cái lần đầu gặp mặt này.
Quân Tiểu Nam cũng không ngờ, chỉ một bữa cơm no có thể khiến thái độ của mọi người mềm mỏng hơn rất nhiều.
Cô vốn cho rằng, phải ở chung với mọi người một khoảng thời gian mới có thể nhận được sự tín nhiệm từ bọn họ.
Chờ đến khi Quân Tiểu Nam lại một lần nữa hỏi bọn họ có muốn đi theo cô hay không, phần lớn mọi người đều dao động.
Gần đây chuyện dòng cấp thấp chết đói cũng không phải hiếm gặp, hẳn là đều xuất hiện trong mỗi bộ tộc dòng cấp thấp.
Hiện tại chỉ là lão dã nhân thân thể yếu ớt và tiểu ấu tể, không biết lần hạn hán khắc nghiệt này còn kéo dài bao lâu, nếu vẫn luôn tiếp tục như vậy, chuyện sống chết cũng sẽ đến lượt thanh niên trai tráng bọn họ.
Những dòng cấp cao thái độ cao tại thượng đó, căn bản không xem bọn họ là người cùng tộc.
Mỗi lần đi săn đều chỉ cử một ít người ra thay phiên, lúc thật sự chiến đấu với dã thú, người xông lên trước tiên luôn là dòng cấp thấp bọn họ.
Thật là không công bằng!
Có vài dã nhân lớn tuổi còn nhớ rõ lúc trước khi gia nhập bộ lạc Phàn, những người trong bộ tộc đó cũng không có được thái độ thế này!
“Ta nguyện ý!”
“Ta cũng nguyện ý, so với việc ở chỗ này chờ chết còn không bằng đánh cược một phen, chẳng lẽ còn có thể tệ hơn hiện tại sao?”
“Ta cũng nguyện ý đi theo!”
“Còn ta nữa!”...
Rất nhiều người sôi nổi lên tiếng, tỏ vẻ bản thân nguyện ý đi theo Quân Tiểu Nam tới đó.
“Chờ một chút.”
Mai Hương đột nhiên ngắt lời của mọi người.
“Mai Hương thúc, nếu tiếp tục ở lại bộ lạc Phàn, chúng ta chỉ sợ...”
Có dã nhân cho rằng Mai Hương không đồng ý, mọi người biết Mai Hương từ trước đến nay đều có chủ kiến và thận trọng; nhưng lần này thì khác, dã nhân kia vừa định nói thêm gì đó đã bị Mai Hương giơ tay ngăn cản.
“Ta cũng nguyện ý đi cùng tiểu giống cái này, ta chỉ muốn nói nếu vượt qua ngọn núi phía đông kia hẳn là còn một đội ngũ săn bắn.”
“Nếu phải đi, không bằng dẫn theo bọn họ.”
“Mọi người đều là dòng cấp thấp, chúng ta chạy đi, về sau công việc đổ lên đầu bọn họ chắc chắn sẽ ngày càng nhiều hơn, ở lại cũng chịu khổ mà thôi.”
Kỳ thật Mai Hương ngoại trừ việc muốn kéo thêm một vài dã nhân quen biết theo, còn có chút tâm tư.
Hắn nghĩ nếu kéo thêm hai đội ngũ dã nhân dòng cấp thấp, sẽ tạo thành quần thể có số lượng không nhỏ. Chẳng may tiểu giống cái này lừa gạt bọn họ, có thêm nhiều người thì bọn họ cũng sẽ yên tâm hơn.
Quân Tiểu Nam nhìn ra tâm tư của Mai Hương, nhưng cô cũng không cảm thấy phiền chán.
Trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, cô có thể cảm thấy dã nhân tên Mai Hương này suy xét các vấn đề tương đối cẩn thận.
Nhưng nói thật, nếu gặp được tình huống tương tự, còn liên quan đến bộ lạc Châm, Quân Tiểu Nam càng thêm cẩn thận và cảnh giác hơn hắn.
Hơn nữa dã nhân của bộ tộc khác hình như rất tin tưởng Mai Hương. Ít nhất có thể thấy rằng, trong cuộc sống bình thường, Mai Hương không phải một dã nhân chỉ biết lo cho bản thân.
“Được, không thành vấn đề.”
Quân Tiểu Nam đáp ứng một tiếng, kỳ thật cô cầu mà không được một lần đưa về thật nhiều dã nhân như vậy.
Nếu không phải người của bộ tộc Tượng không thể đi vào bên trong toà nhà tiếp viện, không đảm bảo được an toàn thì cô đã sớm bảo Tượng Vu bọn họ ra mặt đến khuyên những dã nhân này.
“Ở đây còn có chút thức ăn nước uống, mọi người mang theo đến đó đưa cho dã nhân thuộc những đội ngũ khác.”
“Trong khoảng thời gian này, ta sẽ ở trên không trung chờ mọi người.”
“Sau khi dã nhân của hai đội tập hợp thì đi theo hướng ta đi là được.”
Nam lại lấy ra rất nhiều thức ăn, trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, mở miệng lớn tiếng gọi.
“Bồ câu lớn! Chúng ta đi thôi.”
Giọng nói mềm mại của tiểu ấu tể vang lên, chỉ một câu nói liền nhìn thấy một con thú Ột Ột màu trắng khổng lồ từ xa bay đến.
“A a a! Thú Ột Ột đến!”
“Chạy mau! Có thú Ột Ột!”
Thú Ột Ột là bá chủ bầu trời, chỉ cần ở khu vực trung bộ, không một dã nhân nào không biết đến sự đáng sợ của nó.
Chỉ cần múa may móng vuốt một chút đã có thể đẩy ngã được cây đại thụ cực kỳ to lớn.
Nghe nói mấy tháng trước, có đội ngũ săn thú xảy ra xung đột với thú Ột Ột, cuối cùng hai con thú Ột Ột không có chuyện gì, dã nhân lại tổn thất rất nhiều người.
Kỳ thật nếu có thể, ai lại nguyện ý đối đầu với thú Ột Ột, lúc ấy bọn họ cũng bị dòng cấp cao áp bức, không còn cách nào đành phải tranh đoạt thức ăn với nó.
“Mọi người không cần sợ hãi, bồ câu lớn sẽ không tùy tiện thương tổn người khác.”
Quân Tiểu Nam ngăn mọi người lại, đợi sau khi bồ câu lớn đáp xuống đất, liền cưỡi lên cổ nó.
“Ku!”
Bồ câu lớn thân mật dùng đầu cọ vào tay nhóc Nam.
“Trước tiên ta sẽ cùng bồ câu lớn bay trên bầu trời chở mọi người, sau khi các ngươi chuẩn bị tốt thì phất tay ra hiệu cho ta biết là được.”