Chờ đến khi Quân Tiểu Nam và bồ câu lớn bay lên không trung, rất nhiều dã nhân của bộ tộc Mai, bộ tộc Tra và bộ tộc Lỗ sợ hãi nuốt nước miếng.
“Vừa rồi, ta không nhìn lầm chứ...”
“Tiểu giống cái tên Nam đó, đúng thật là đang nói chuyện với thú Ột Ột đúng không...”
“Ta nghĩ đúng là như thế.”
Trong thời tiết oi bức, Mai Hương lại chảy đầy mồ hôi lạnh.
Cũng may bọn họ không làm ra hành động gì mang tính công kích, nếu thật sự xảy ra xung đột với đối phương, đối phương kêu thú Ột Ột ra, thì bọn họ đói khát đến mức thắt lưng mang không nổi ba dưa hai táo cũng đã tan biến dưới cú “Squat” của thú Ột Ột...
Ngày đó, Quân Tiểu Nam dẫn theo hai đội ngũ, tổng cộng có 438 dã nhân dòng cấp thấp ở bộ lạc Phàn, đi về phía dãy núi Tích Địa.
Giống như lần trước, đợi đến khi nhóm dã nhân thứ hai này đến thôn xóm phía Tây, Quân Tiểu Nam lại cẩn thận quan sát tình hình của bộ lạc Phàn trong mấy ngày này.
Thế nhưng, lúc này bộ lạc Phàn hình như không có phản ứng lớn như khi bộ tộc Tượng trốn đi.
Kỳ thật lần này, trong lòng đại thủ lĩnh Đào Khâu của bộ lạc Phàn cùng với bốn thủ lĩnh nhỏ có thể đã xác định, những dã nhân dòng cấp thấp đó đang dần dần thoát khỏi bộ lạc Phàn.
Nhưng bọn họ thật sự không mấy để ý.
Lúc trước thông qua việc cắt xén thức ăn của dòng cấp thấp, còn có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống yên ổn cho dòng cấp cao. Nhưng trời liên tục không mưa, thức ăn nước uống ngày càng ít đi, hiện tại cứ mỗi ngày, thậm chí có vài tộc nhân của dòng cấp cao đều không được ăn no.
Đào Khâu thậm chí ác độc chờ đợi tất cả những dã nhân dòng cấp thấp đã biến mất đó đều bị dã thú ăn thịt. Như vậy dã thú sẽ được nuôi béo một chút, dòng cấp cao bọn họ cũng có thể ăn nhiều thịt hơn.
Thời gian nháy mắt đã trôi qua đến tháng 8, trong khoảng thời gian này, Quân Tiểu Nam lần lượt hộ tống thêm mấy dã nhân dòng cấp thấp ở bộ lạc Phàn về thôn xóm phía tây.
Hiện tại tính thêm bộ tộc Tượng, trong thôn đã tăng thêm một ngàn dã nhân, tổng cộng có 13 bộ tộc.
Thời gian nắng nóng khô hạn kéo dài khiến nhiều vùng đất thuộc khu vực trung bộ hình thành trạng thái khô nứt.
Tuy rằng khu vực phía Tây dựa vào mạch nước ngầm, cùng với việc nước biển ngẫu nhiên đưa hơi nước đến, nên sinh hoạt của thôn dân không gặp vấn đề quá lớn; thế nhưng ngoại trừ vị trí đồng bằng thuộc khu vực thôn xóm phía tây và vùng đất trũng ở giữa ngọn núi, thì tất cả những thực vật ở các địa phương khác cơ hồ đều khô héo.
Hơi nước bốc hơi rất nhanh, nắng gắt chiếu xuống một thời gian dài, bất đắc dĩ các thôn dân đành phải dựng mái che nắng cho cây ăn quả và rau dưa.
Mái che nắng không sử dụng màng nhựa trong suốt, mà phủ một tấm màn dày như ô che nắng.
Những tấm màn này thật ra được lấy từ cửa hàng linh kiện ô tô bên trong toà nhà tiếp viện, là sản phẩm dùng để che nắng cho ô tô.
Khi ánh mặt trời chiếu xuống, bộ phận màu bạc bên ngoài tấm màn sẽ phản xạ ánh sáng lên bầu trời. Ánh nắng mặt trời cần thiết cho thực vật quang hợp chỉ cần một chút ánh nắng chiếu xuống vị trí không che nắng trên mặt đất là đủ.
Thế nhưng trong mùa hè gian nan này đã xảy ra một chuyện khiến người ta vui vẻ.
Từ lúc còn sinh sống trong sơn động bộ lạc Châm, Quân Tiểu Nam vẫn luôn không từ bỏ việc nghiên cứu lúa nước chịu hạn.
Qua ba lần gieo giống và thu hoạch, vụ lúa nước lần này bọn họ thu hoạch có chất lượng cực kỳ tốt.
Mặc dù gần đây căn bản không có mưa, các thôn dân chỉ có thể tưới bằng nước giếng nên thời gian lúa nước chín cũng bị kéo dài.
Nhưng cũng chính vì quá trình lúa chín kéo dài, hạt lúa hấp thu nhiều chất dinh dưỡng từ đất hơn, nên hương vị cực kỳ tinh khiết và thơm ngon.
Giống như ở Lam Tinh, lúa nước ở phương Bắc chỉ có thể gieo trồng mỗi năm một vụ, nhưng một vài quốc gia gần xích đạo một năm có thể thu hoạch đến ba bốn vụ lúa.
Về mặt hương vị, loại gạo có thời gian gieo trồng càng lâu sẽ càng thêm thơm ngọt.
Tuy rằng sản lượng không nhiều lắm, trừ phần lấy ra ăn thử, phần lớn hạt giống đều được giữ lại cho mùa gieo trồng tiếp theo.
Nhưng để chia sẻ niềm vui trong lần thu hoạch này, vào buổi tối cùng ngày, nhà ăn cố ý nấu một nồi cơm bằng gạo mới.
Dựa theo bình quân số lượng người trong thôn, mỗi dã nhân chỉ có thể ăn được một miếng nhỏ. Nhưng chỉ một phần lương thực nhỏ này lại có ý nghĩa rất lớn đối với mọi người.
Các tộc nhân bộ lạc Châm còn nhớ rõ, chồi non lúa nước ấy ban đầu là do bọn họ gieo trồng, bón phân, cẩn thận che chở từng chút một trong những ngày mùa đông mà lớn lên.
Thân lúa mảnh khảnh dưới đôi tay nỗ lực của dã nhân, chống chọi qua mùa đông giá rét, vượt qua mùa hè khốc liệt, cuối cùng đã đơm hoa kết hạt.
Kết ra không chỉ là thành quả, mà còn trong hoàn cảnh cực đoan ở Hỗn Độn Đại Lục kết ra hy vọng của sự sống.
Tới tuần đầu tháng 8, cuối cùng thú Ột Ột cũng không chịu được sự khan hiếm thức ăn ở khu vực trung bộ.
Hồ nước bên dưới vách núi nơi thú Ột Ột cư trú đã khô cạn. Những ngọn cây mà nhóm bồ câu lớn thường xuyên lui tới ăn trái cây đều trơ lá.
Mặc dù mấy bé thú Ột Ột con vẫn không thể bay quá xa nhưng cuối cùng nhóc Nam cũng đã suy nghĩ ra biện pháp. Cô dùng rất nhiều chăn bông dày làm thành một chiếc túi đựng mấy con thú Ột Ột con.
Khi thú Ột Ột thành niên bay trên bầu trời có thể cố định chiếc túi này trên thân thể.
Để phòng ngừa móng vuốt sắc nhọn của nhóm bồ câu nhỏ cắt rách túi, rơi từ giữa không trung xuống đất khi bay, trước khi chuyển nhà Quân Tiểu Nam còn cố ý làm móng cho mỗi bé thú Ột Ột con.
Mài móng vuốt sắc nhọn của bọn chúng trở nên mượt mà hơn một chút.
Tuy rằng mấy con thú Ột Ột con chỉ là ấu tể, nhưng móng vuốt lại rất sắc bén và cứng cáp, đây cũng chính là điều khiến cả chủng tộc lấy làm tự hào
Để trấn an trái tim tổn thương của thú Ột Ột sau khi mài móng, nhóc Nam đã phải trả giá bằng vô số bánh quy nhỏ.