Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh (Dịch Full)

Chương 155

Chương 155 -
Chương 155 -

“Nhanh lên! Chúng ta phải nhanh hơn một chút!”

Những dã nhân lên đường không ngừng nghỉ, sau khi Nam phân tích tình hình hiện tại cho mọi người, ai nấy đều cố gắng tiến lên với tốc độ tối đa.

Hiện giờ đã gần rạng sáng, ban đêm mọi ngươi tranh thủ nghỉ ngơi hai lần trong một khoảng thời gian ngắn, vội vàng ăn một chút thức ăn bổ sung nước rồi lại tiếp tục tăng tốc lên đường.

Mặc dù bây giờ mỗi dã nhân đều mệt mỏi, nhưng không ai phàn nàn hay muốn dừng lại. Chỉ cần bọn họ nghỉ ngơi lâu hơn một chút thì khả năng bị dòng cấp cao của bộ lạc Phàn bắt được sẽ càng lớn.

Sắp được tự do, ai lại muốn quay về làm trâu làm ngựa cơ chứ!

Một số ấu tể chưa đầy 10 tuổi nằm sấp trên vai a mẫu và ngủ thiếp đi. Thấy thế, Nam chu đáo lấy ra chiếc đai nịt em bé, thuận tiện cho những giống cái mang theo ấu tế và có thể giải phóng hai tay.

Một số lão dã nhân thở hồng hộc, bước đi loạng choạng, nhưng vẫn cố gắng chống gậy theo sát mọi người, không muốn dừng lại kéo chân sau*.

*拖后腿: cản đường, cản trở bước chân của người khác.

Cuối cùng, vào lúc bình minh, mọi người đã phi thường vượt qua những chướng ngại và chỉ mất 10 giờ để hoàn thành quãng đường gần 120 km.

Đội ngũ hơn một nghìn người này, dù là vào ban đêm nhưng cũng đã đi hơn 20 km so với những đợt dã nhân trước đó đến đây vào ban ngày.

Nam thấy trời đã sáng hẳn, mọi người đều thật sự mệt mỏi nên cùng với nhóm thú Ột Ột hạ cánh.

Tượng Vu và Mai Hương giúp Nam phân phát bữa sáng cho những dã nhân, lão bồ câu, bồ câu số hai và bồ câu số ba cũng có thể nghỉ ngơi trên mặt đất.

Nghỉ ngơi hơn nửa canh giờ, đại quân lại lên đường.

Nhóm dã nhân vượt qua những ngọn núi, nhiều người trong số họ xuất hiện vết phồng rộp chảy máu ở chân, nhưng bọn họ vẫn kiên trì.

Hiện tại phần lớn cây cối trên núi đều trơ trụi, không có cành lá rậm rạp che chở, ánh mặt trời chiếu thẳng vào nhóm dã nhân mặc trên người rách nát da thú, khiến toàn thân khô nóng.

Mồ hôi chảy ra chưa bao lâu, rất nhanh đã bốc hơi, trên người chỉ để lại dấu vết của mồ hôi.

Đến cuối ngày, cách vài ngọn đồi không xa, mọi người cuối cùng cũng nhìn thấy dãy núi Tích Địa.

“Đó chính là dãy núi Tích Địa sao?”

“Có phải chúng ta đã thoát khỏi khu vực trung bộ?”

Trong đội ngũ có một dã nhân trẻ tuổi, lần đầu tiên đi đến khu vực phía tây, tò mò chỉ về phía xa xa và hỏi Quân Tiểu Nam.

“Đúng vậy, chính là ngọn núi cao đó.”

Một ngày một đêm không ngủ không nghỉ, dù thân thể dã nhân làm bằng sắt thép cũng chịu không nổi, sau khi quan sát tình trạng thể chất của mọi người, Nam quyết định nghỉ ngơi tại chỗ một đêm.

Lúc này cô đang dựng lò đá, định nấu chút thức ăn như cháo thịt.

Có những ấu tể mới mười mấy tuổi, vây quanh Quân Tiểu Nam, nhìn cái gì cũng cảm thấy rất mới lạ.

“Tiểu Nam tỷ tỷ, tỷ muốn dẫn chúng em đi đâu thế? Trước đây em đã từng nghe nói qua khu vực phía tây, nhưng nơi đó không phải vừa rách vừa nát hay sao?”

“Ha ha ha…”

Đối với sự thẳng thắn của những dã nhân, Nam cảm thấy thật sự thú vị.

“Đúng vậy, trước kia đúng là vừa rách vừa nát, nhưng bây giờ nhìn mấy người Tượng Vu xem, không phải tất cả đều béo tròn mũm mĩm hay sao…”

“À, đúng vậy... Em hy vọng trong tương lai, mỗi ngày chúng ta đều có thể săn thú, đều có thể cho phép bản thân ăn no.”

Tiểu dã nhân xấu hổ xoa đầu, vừa nói vừa nhìn miếng thịt sống trong tay Nam mà chảy nước miếng.

“Ừ, yên tâm đi.”

“Cái này chia cho các bạn nhỏ ăn đi trước, rất ngọt đấy…”

Cháo thịt còn phải đợi một lúc, nên trước tiên Nam lấy ra một ít đồ ăn nhẹ chia cho bọn nhỏ ăn trước.

“Hi hi hi! Cảm ơn Tiểu Nam tỷ tỷ…”

“Nhanh đến đây! Có đồ ăn ngon này!”

Mấy tiểu dã nhân vui đùa ầm ĩ chạy đi.

Đến khoảng 3 giờ sáng hôm sau, mọi người thức dậy và tiếp tục lên đường.

Vào 10 giờ sáng, nhóm cuối cùng của những dã nhân dòng cấp thấp rốt cuộc cũng đã vượt qua dãy núi Tích Địa, gặp mặt các thành viên của đội hộ vệ.

Dưới sự bảo vệ của đội hộ vệ, Nam đã sắp xếp cho lão bồ câu, bồ câu số hai và bồ câu số ba về thôn nghỉ ngơi.

Trong khoảng thời gian hai ngày này, ba con chim bồ câu này cũng muốn kiệt sức.

Không chỉ chịu trách nhiệm uy hiếp đám dã thú xung quanh muốn khiêu khích, dẫn đường trên không, mà còn đảm đương giá trị nhan sắc của đội ngũ, thú Ột Ột thật khổ a!

Sau khi nghe thấy có thể qua về cô xá, bồ câu số hai và bồ câu số ba hưng phấn đến mức suýt bay mất chiếc đuôi nhỏ phía sau.

So với hình dạng cơ thể của thú Ột Ột, đuôi của bọn chúng không dày lắm.

Nhưng nhìn một mảng lớn cây khô xung quanh bị quất ngã trên mặt đất, Nam lập tức ngăn cản hành vi điên cuồng của hai tên ngu ngốc này.

Chỉ mỗi lão bồ câu nhìn Nam có chút lo lắng, ánh mắt như đang hỏi, không có bổn đại gia cô vẫn ổn chứ.

“Yên tâm đi, đứa nhỏ chim bồ câu lớn có thể sắp chào đời, ngươi cũng nên trở về chuẩn bị làm A Mỗ đi.”

“Đây đã là khu vực phía Tây, lãnh thổ của chúng ta còn sợ cái gì…”

Lão bồ câu nghe vậy, lại một lần nữa xác nhận bằng ánh mắt, chắc chắn rằng Quân Tiểu Nam không phải đang khoác lác, bèn lắc đầu dẫn theo bồ câu số hai và bồ câu số ba về thôn trước.

Nam dẫn theo đoàn người tiếp tục lên đường, đêm hôm đó mọi người đã đến hang động nơi bộ lạc Thổ từng sinh sống.

Bình Luận (0)
Comment