Lại là một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, thức dậy sau một đêm ngủ say, tinh thần của mọi người được cải thiện rõ rệt.
Còn có mấy đứa nhóc chạy giỡn ở cửa hang trước khi ăn sáng.
Ngay từ khi sinh ra, mấy đứa nhỏ chưa bao giờ được tự do và không bị gò bó như bây giờ.
Về sau mỗi buổi sáng khi thức dậy, sẽ không còn lũ nhóc dòng cấp cao đáng ghét lại đến sai bảo bọn họ làm việc, cướp lấy thức ăn mà bọn họ vật vả lắm mới có được
Hai ngày nữa sẽ đến tháng 10, khi đó nhiệt độ sẽ lại một lần nữa giảm xuống, rơi vào khoảng từ 11 đến 20 độ.
Trước mắt, thời tiết bên ngoài hang động vẫn có chút oi bức.
Lúc này, tiểu dã nhân chạy ra ngoài chơi đùa tinh mắt nhận thấy bầu trời hôm nay không giống ngày hôm qua, bầu trời dường như trở nên u ám.
Cậu nhóc nghi ngờ gãi đầu, như thế này chẳng lẽ trời sắp chuyển mưa hay sao?
“Các cậu nhìn xem! Có phải trời sắp mưa hay không?”
Cánh tay của tiểu dã nhân chỉ về phía bầu trời bảo các tiểu đồng bọn nhìn thử.
“Không biết nữa, không phải lúc trước bầu trời cũng từng có mấy lần như thế nhưng về sau trời cũng không đổ mưa hay sao.”
“Aiya, nếu trời mưa thì tốt biết mấy, mỗi ngày cũng không phải chịu khát nước!”
Ầm ầm ầm!
Đột nhiên, một tiếng sấm lớn vang lên trên bầu trời.
“A a a! Sấm sét!”
“Chạy nhanh! Nếu không sẽ bị thiên lôi đánh!”
“Phải nhanh chóng trở về nói cho a phụ bọn họ biết!”
Những tiểu dã nhân hào hứng chạy trở về hang động, thông báo cho các tộc nhân về sự kiện trọng đại này.
Tiếng sấm sét lớn như vậy, những dã nhân trong hang động cũng đã sớm nghe thấy tiếng động, ai nấy đều hưng phấn chạy ra ngoài, muốn xem trận hạn hán nghiêm trọng này có thật sự kết thúc hay không!
Nam cũng đặt chiếc thìa trong tay xuống, đậy nắp nồi và đi ra ngoài để kiểm tra tình hình.
Khi mọi người chạy đến cửa hang động thì trời quả nhiên đổ mưa rất to.
“Ha ha ha! Trời mưa rồi!”
“Tốt quá! Chúng ta có nước uống rồi!”
“Trời mưa thật rồi, tắm mưa thật thoải mái làm sao..”
Những dã nhân chạy thẳng vào màn mưa, đắm chìm trong cơn mưa, vui vẻ reo hò nhảy múa.
“Ầm ầm ầm!”
“Ầm ầm ầm!”
Những tia chớp dữ dội và sấm sét xẹt qua bầu trời, những lão dã nhân có kinh nghiệm vội vàng kéo các tộc nhân kích động quá mức trở về hang động.
“Nhanh quay về, cẩn thận bị sét đánh!”
“Ồ đúng rồi! Không thể đi loanh quanh bên ngoài khi trời nổi sấm sét!”
Sau khi mọi người trở lại hang động, vừa hăng say thảo luận về cơn mưa vừa ăn món mì thơm ngào ngạt.
Sau khi ăn sáng xong, cơn mưa bên ngoài hang động chẳng những không tạnh mà càng lúc càng lớn, tuy nhiên sấm sét đã biến mất.
Sau khi tham khảo ý kiến của mọi người, Nam quyết định bất chấp trời mưa lập tức quay trở về khu vực thôn xóm phía tây ngay trong ngày.
Đến giữa trưa, đoàn người rốt cục nhìn thấy tường ngoài kiên cố của thôn xóm phía tây.
“Oa! Đây là ngọn núi gì vậy? Tại sao lại có hình dáng thế này?”
“Ngọn núi này xuất hiện từ khi nào? Sao ta chưa từng nghe nói đến!”
“Không thể là núi! Nếu là núi vậy thì làm thế nào bọn họ có thể khoét núi và sinh sống bên trong? Hơn nữa ngọn núi này lại không có đỉnh núi!”
Nghe mọi người đưa ra những suy đoán giàu trí tưởng tượng, Nam cười đến mức không khép miệng lại được, vội vàng giải thích cho mọi người.
“Đây không phải là một ngọn núi rỗng mà là ngôi làng do những dã nhân xây dựng.”
“Đi thôi, chúng ta rất nhanh sẽ đến đó…”
Nam lau nước mưa trên mặt, tiếp tục dẫn mọi người tiến về phía trước.
“Ha ha, ta nói rồi, làm sao có thể là một ngọn núi! Trông thật kỳ quái!”
“Từ khi nào mà những dã nhân ở khu vực phía tây lại trở nên mạnh mẽ như vậy! Còn có thể biến nơi sinh sống của bản thân thành thế này?”
“Bất quá thoạt nhìn dáng vẻ cũng không tệ, chúng ta mau vào xem một chút!”
Ngày hôm đó, nhóm dã nhân cấp thấp cuối cùng của bộ lạc Phàn đến với thôn xóm đã được thôn dân chào đón nồng nhiệt.
Những ngôi nhà mới đã sớm được xây dựng, mọi người đều tắm rửa sạch sẽ, sau khi mỗi gia đình nhận được những nhu yếu phẩm cơ bản liền dọn vào ngôi nhà được chỉ định.
Trận mưa lớn này kéo dài nửa tháng.
Giữa tháng 10, bầu trời mới dần trở nên trong xanh.
Trong khoảng thời gian này, Nam đã ra ngoài kiểm tra một lần, con sông nhỏ ở phía nam vốn khô cạn bùn đất đã sớm bị mặt nước bao phủ, mực nước đã trở lại như thời điểm trước khi hạn hán.
Bởi vì, thôn xóm đã xây dựng hệ thống thoát nước ngay từ đầu nên mưa lớn không gây ra thảm họa nghiêm trọng nào.
Tất cả cây ăn quả đều sống sót vững vàng, lúa giống mới cấy trên ruộng cũng không ngập úng, nơi duy nhất bị ảnh hưởng có lẽ là ruộng rau.
Hai ngày đầu tiên khi trời vừa đổ mưa, thời tiết không một tia nắng, nhân viên bộ phận nông nghiệp đã bố trí các thôn dân nhanh chóng thu hoạch số rau còn sót lại trên ruộng.
Sau đó, ruộng rau vẫn luôn trong tình trạng lầy lội nên mọi người không thể tiếp tục trồng trọt.
Nhưng may mắn là trong tòa nhà tiếp viện của Nam còn có vô số thực phẩm tươi ngon, có thể đưa vào bày bán ở trung tâm mua sắm trong thôn.
Khu vực thôn xóm phía tây thuận lợi vượt qua hạn hán và mưa to, nhưng những dã nhân còn lại của bộ lạc Phàn ở khu vực trung bộ thì không may mắn như vậy.
Hiện tại, trong bộ tạc Phàn, tất cả những người còn lại đều là những dã nhân của năm dòng cấp cao.
Vốn dĩ trời mưa vào mùa xuân và mùa hè, nhưng thời tiết vẫn luôn khô hạn khiến thực vật phát triển rất kém.
Nhiều bông hoa mới nở đã héo úa trước khi kết trái.
Hiện giờ đang là mùa thu hoạch, trời mưa liên tục lâu ngày khiến rất nhiều cây cối cuối cùng mới được tưới nước đều bị thối rễ.
Đào Khâu - đại thủ lĩnh mập béo nhiều thịt hiện tại có khuôn mặt gầy guộc đen nhẻm, lo lắng không biết phải trải qua mùa đông sắp tới như thế nào.