Lần này, tại hội nghị họp mặt tất cả thôn dân, chương trình đầu tiên là sắp xếp 4 xưởng trưởng của các xưởng đã bắt đầu đi vào sản xuất thay phiên nhau lên sân khấu phát biểu, tóm tắt kinh nghiệm giúp xưởng đạt được thành công như hôm nay.
Người đầu tiên lên sân khấu là thủ lĩnh Đôi của bộ lạc Thổ, cũng chính là xưởng trưởng xưởng gạch.
“Xin chào tất cả mọi người, sở dĩ xưởng gạch của chúng tôi có thể nhanh chóng nghiên cứu ra loại gạch đỏ và gạch xanh đạt tiêu chuẩn là nhờ vào tinh thần kiên trì, không sợ khó khăn...”
Là xưởng trưởng đầu tiên lên sân khấu, Đôi vẫn có chút khẩn trương.
Tuy rằng đã làm thủ lĩnh nhiều năm, nhưng bộ lạc Thổ bọn họ chỉ có một trăm người. Còn hiện tại bên dưới sân khấu có đến hơn 5000 dã nhân!
Đôi: Không... Không sợ, không... Không có gì phải sợ, ta có thể làm được!
Người thứ hai lên sân khấu phát biểu là xưởng trưởng xưởng gốm sứ, cũng là Mương thủ lĩnh bộ lạc Oa.
“Việc nghiên cứu của xưởng chúng tôi khi bắt đầu cực kỳ không thuận lợi, sau đó bởi vì công việc có phần giống nhau, nên thường xuyên đến xưởng gạch học hỏi lấy kinh nghiệm...”
Người thứ ba lên sân khấu là xưởng trưởng xưởng đóng tàu - Cam - thủ lĩnh của bộ lạc Vũ.
“Thật không dám giấu, xưởng của chúng tôi thất bại không biết bao nhiêu lần. Nhưng sau khi thất bại, chúng tôi không ngừng đúc kết kinh nghiệm, tiếp tục thử lại lần nữa, mỗi lần sẽ cải tiến một chút...”
Người phát biểu cuối cùng là a cữu của Nam - Hoả - xưởng trưởng xưởng sắt thép, cũng là thủ lĩnh bộ lạc Viêm.
“Xưởng sắt thép chúng tôi đã sản xuất ra phế phẩm vô số lần. Là một trong những nhà xưởng bắt đầu nghiên cứu sớm nhất, cuối cùng chúng tôi mới chế tạo ra vật liệu thép đạt tiêu chuẩn, trong khoảng thời gian đó phải chịu sự nghi ngờ từ khắp nơi.”
“Thật không dám giấu giếm, ta cũng đã vô số lần nghi ngờ bản thân, nếu cứ tiếp tục như vậy liệu có thể thành công hay không. Thế nhưng, khi trình độ học vấn của mọi người được nâng cao, nhóm nghiên cứu viên ngày càng hiểu được nhiều kiến thức chuyên môn.”
“Về phần ba nhà xưởng khác cũng không che giấu, truyền lại tất cả kinh nghiệm thành công của họ với chúng tôi.”
“Mấy tháng này, xưởng sắt thép của chúng tôi đã không ngừng chịu thất bại, tìm vấn đề, thử lại, sau khi tiếp tục thất bại lại tìm vấn đề, hầu như đều trải qua ngày tháng buồn tẻ liên tiếp như vậy.”
“Sau khi thảo luận với tất cả mọi người ở xưởng sắt thép, chúng tôi nhất trí cho rằng cuối cùng nhà xưởng có thể sản xuất ra thành phẩm đạt tiêu chuẩn là nhờ vào…”
“Không ngừng nỗ lực và kiên trì, tinh thần làm việc không sợ khó khăn, sự đoàn kết giúp đỡ từ các nhà xưởng khác, cùng với việc không ngừng học tập nâng cao kiến thức chuyên môn.”
“Được rồi, ta chỉ, chỉ nói đến đây, cảm ơn mọi người.”
Sau khi Hỏa phát biểu xong, liền vội vàng bước xuống sân khấu.
Tuy rằng những lời hắn nói đều là sự thật, nhưng nếu cứ mãi khen nhà xưởng của mình thì cũng thật ngượng ngùng.
Sau khi mấy xưởng trưởng thay phiên nhau tổng kết kinh nghiệm thành công, dã nhân dưới sân khấu liền yên lặng trong giây lát.
Không lâu sau, mọi người bắt đầu nhỏ giọng thảo luận sôi nổi. Bởi vì mọi người đột nhiên phát hiện, vấn đề đang ở đầu sóng ngọn gió gần đây trong thôn dường như đã được giải quyết như vậy.
Những dã nhân gia nhập vào thôn sớm hơn vốn dĩ lo lắng các dã nhân của bộ lạc Phàn đi học muộn, không có đủ năng lực để vận hành tốt nhà máy điện - nhà máy đóng vai trò vô cùng quan trọng.
Nhưng mấy trưởng xưởng đều nói, thành công là nhờ vào việc học tập không ngừng, nỗ lực không bỏ cuộc.
Hơn nữa, ban đầu, tất cả nhân viên nghiên cứu của 4 nhà xưởng này đều chưa học xong chương trình tiểu học.
Còn điều quan trọng nhất là cái gì mà đoàn kết và giúp đỡ lẫn nhau.
Ai, bản thân mình thật không tốt, không đủ đoàn kết hữu nghị.
Các thôn dân cũ cũng bắt đầu hổ thẹn tự kiểm điểm bản thân.
Sau đó nhóm bộ tộc dòng cấp thấp của bộ lạc Phàn vừa gia nhập thôn xóm cũng dần dần lấy được dũng khí.
Thấp thỏm và khẩn trương là chuyện bình thường, bọn họ vẫn chưa có bắt đầu, không thể tự mình rút lui trước.
Không nhà xưởng nào thành công ngay từ khi bắt đầu. Bị nghi ngờ khi thất bại, thậm chí bản thân cảm thấy uể oải cũng không sao. Chỉ cần bản thân không bỏ cuộc, không ngừng cải thiện thì có thể gặt hái được thành công.
Quân Tiểu Nam đứng bên cạnh nhìn thấy phản ứng của tất cả các thôn dân, biết sự sắp xếp của mình có hiệu quả liền lên sân khấu nói về một số vấn đề tiếp theo.
“Chào mọi người, hôm nay ta muốn thông báo một chuyện.”
“Sau này ngoại trừ những chuyện quan trọng, đại hội thôn dân sẽ không tiếp tục tổ chức định kỳ. Số người trong thôn càng ngày càng nhiều, thời tiết cũng ngày càng lạnh lẽo, tất cả mọi người tập hợp lại cùng một chỗ họp cũng không tiện.”
“Về sau, nếu có thay đổi gì quan trọng, mọi người có thể tìm hiểu thông qua báo chí do Ủy ban thôn phát hành định kỳ.”
“Ngày mai, báo giấy sẽ được phát hành kỳ đầu tiên, chỉ 10 đồng liền có thể đăng ký cho cả tháng. Hoan nghênh các thôn dân đến đặt mua.”
Ngày hôm sau, các nhân viên giao báo do tòa soạn thuê tranh thủ trước khi mọi người đi làm, đưa báo đến cửa nhà bọn họ.
Các thôn dân có thể ở nhà, vừa nhàn nhã ăn sáng, vừa tìm hiểu các sự kiện lớn nhỏ mới nhất xảy ra trong thôn.
Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng 12, nhiệt độ buổi sáng đã gần 0 độ. Khi mọi người luyện võ trong sân, hơi thở phát ra từ miệng đều biến thành màn sương trắng.
Sau khi nhà ăn thử nghiệm kinh doanh kết hợp với hình thức giao hàng vào mùa hè, đã thành công đưa dịch vụ giao hàng vào hạng mục công việc.
Tuy rằng, chỉ cần tham gia làm việc hoặc đi học là có thể được miễn phí ba bữa ăn trong nhà ăn. Nhưng hiện tại mọi người cũng không thiếu tiền trong tay, mỗi tháng tiêu 30 đồng để nhân viên giao cơm ở nhà ăn, đúng giờ đưa đồ ăn đến tận nhà, vừa tiện lợi lại tiết kiệm.
Đối với nhà ăn cũng bắt đầu từ một đơn vị được Ủy ban thôn chi ngân sách, dần dần
có thể chuyển biến thành doanh nghiệp tự mình tạo ra lợi nhuận.