Viện nghiên cứu bao gồm bộ phận nghiên cứu thuộc các nhà xưởng và những nhân tài trong các lĩnh vực hiểu được kiến thức nâng cao mới nhất ở Hỗn Độn Đại Lục.
Nơi này sẽ là cái nôi của nhân viên nghiên cứu, cực kỳ thích hợp cho những dã nhân thích lao động trí óc và có tinh thần nghiên cứu.
Vào viện nghiên cứu làm việc cũng sẽ được phát tiền lương như bình thường, xem như là một công việc ổn định.
Trong tương lai, nếu thành quả nghiên cứu của một nhân viên nghiên cứu nào đó được thị trấn lựa chọn thì nhân viên ấy còn có thể nhận được một số tiền thưởng không nhỏ.
Các tin tức khác trên báo chủ yếu là một vài vấn đề sinh hoạt.
Chẳng hạn như trung tâm mua sắm vượt mức tiêu thụ, tuyên truyền món ăn mới trong nhà ăn, ra mắt dịch vụ kỳ cọ chuyên nghiệp trong nhà tắm.
Quân Tiểu Nam vừa đọc báo vừa đánh dấu phân loại những điểm quan trọng vừa xem qua, chuẩn bị dùng làm đề tài thảo luận trong buổi họp ngày mai.
Sau khi xong xuôi mọi việc, cô nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, đã 5 giờ rưỡi, nên dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị tan làm về nhà.
Đúng lúc này, thư ký nhỏ Bôn Chi cũng trở lại.
Hắn đã thu thập và sắp xếp bảng tổng kết công việc của các bộ phận gần đây trong Ủy ban nhân dân thị trấn.
Quân Tiểu Nam nhìn sơ qua, làm không tồi, nhìn khá trật tự rõ ràng.
Đúng lúc cô có thể mang về nhà, buổi tối lại lấy ra xem thử.
Sau khi tạm biệt Bôn Chi đang khẩn trương, Quân Tiểu Nam lái chiếc xe nhỏ thân yêu quay về nhà sau một thời gian đi vắng.
Mười phút sau, Quân Tiểu Nam mới về đến nhà, cô đậu chiếc xe nhỏ màu hồng xinh đẹp ở một góc. Vừa mở cửa xe ra liền nghe được bên trong nhà truyền đến tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm của Ma La.
“Mấy ngài Ột Ột ơi! Ta sai rồi! Cầu xin các ngươi đừng tới đây!”
“Hu a a a!!!!”
Ma La kêu la thảm thiết một hồi, cánh cửa nhà Quân Tiểu Nam mới mở ra.
Nhân vật mở cửa là bồ câu ba mươi bảy, phía sau còn có hai con bồ câu cùng tộc theo đuôi.
“Ku!”
Bồ câu ba mươi bảy: Dì Nam Nam rốt cuộc đã về rồi!
“Ku?”
Bồ câu ba mươi tám: Đại ca, đây là người dì vừa đẹp vừa tốt bụng của ngươi sao?
“Ku!”
Bồ câu ba mươi chín: Chắc chắn là vậy rồi! Không thấy cái đuôi của đại ca vẫy đến mức muốn nứt sân hay sao!
Trong khoảng thời gian Quân Tiểu Nam rời đi, tổ bồ câu lại có thêm 3 quả trứng, trong đó có hai quả trứng đã nở.
Bồ câu ba mươi tám và bồ câu ba mươi chín vừa mới sinh ra, đã nhận bồ câu ba mươi bảy làm đại ca.
Mỗi ngày ra ngoài chơi, đều đi theo sau mông bồ câu ba mươi bảy. Mà nơi bình thường bồ câu ba mươi bảy hay đến nhất chính là nhà của Quân Tiểu Nam.
Do đó hai chú bồ câu nhỏ ba mươi tám và ba mươi chín cũng rất quen thuộc với nơi này.
“Ku ku ku ku!!!”
Bồ câu ba mươi bảy: Ku ku dì Nam Nam thật xấu! Đã nói sẽ quay về nhanh thôi, sao lại lâu như vậy mới về hu hu hu!
Bồ câu ba mươi bảy dùng sức nhào đến chỗ Quân Tiểu Nam, dùng phần lông mềm mại trên đỉnh đầu cọ qua cọ lại trên người cô.
Vừa rồi nó ngửi thấy mùi hương quen thuộc, ngay sau đó vội vàng chạy ra ngoài gặp Quân Tiểu Nam. Nhưng bồ câu ba mươi bảy không biết kiềm chế sức mạnh, nếu không phải Quân Tiểu Nam tựa vào người a phụ Vạn thì suýt chút nữa cô đã bị nó đụng ngã.
“Dì Nam Nam không tốt, về muộn khiến ba mươi bảy của chúng ta đợi lâu a, chúng ta cọ cọ nào.”
“A? Sao chỗ này lại có thêm hai con thú Ột Ột con?”
Quân Tiểu Nam nghi ngờ chào hỏi hai đứa nhỏ đó.
“Tiểu Nam! Ngươi rốt cuộc đã về rồi!”
“Nhóc Nam!”
“Tiểu Nam!”
A mẫu Phong, a phụ Vạn, còn có a huynh Tiểu Bắc của Quân Tiểu Nam nghe thấy động tĩnh, đều nhanh chóng chạy ra ngoài xem xét tình hình.
Phong kéo tay Quân Tiểu Nam, nhìn từ trên xuống dưới. Con gái rời đi lâu như vậy, khiến bà nhớ đến phát sầu.
“Nhóc con của ta ốm mất rồi, buổi tối a mẫu sẽ làm cho ngươi mấy món ngon, trù nghệ của a mẫu gần đây đã tiến bộ rồi đấy”
Quân Tiểu Nam liếc mắt liền nhìn thấy a huynh Tiểu Bắc và a phụ Vạn đứng phía sau a mẫu, đồng thời dùng khẩu hình nói chuyện.
“Bushi!”*
(*)Dùng để phủ định câu trước (bushi), hoặc để làm nhẹ giọng.
Thu được tín hiệu nhắc nhở hữu nghị của các đồng chí, Quân Tiểu Nam nhanh chóng nói sang chuyện khác.
“A mẫu, ta không ốm, mỗi ngày ta đều tăng một cân. Chúng ta vào nhà trước rồi nói, trong nhà còn có khách a!”
“Ma La, ngươi muốn ăn gì, lẩu nhé! Là món ăn lần trước chúng ta ăn trên thuyền ấy!”
Quân Tiểu Nam gọi nửa ngày nhưng vẫn không có người trả lời.
“Ma La? Ma La!”
Quân Tiểu Nam lại gọi thêm vài lần nữa mới phát hiện ở cửa ban công lầu hai xuất hiện một mái tóc xoăn dài xinh đẹp.
Ma La thốt ra câu hỏi từ tận sâu trong linh hồn: “Ngươi... Sao ngươi không nói chỗ của các ngươi nuôi thú Ột Ột!”
Hắn lớn như vậy, nhưng trước nay chưa từng thấy có dã nhân bộ lạc nào hàng ngày đều sống chung với thú Ột Ột như thế!
Đây là bộ lạc ma quỷ gì thế! Dân phong cũng quá dũng mãnh rồi!!
Ma La vẫn chưa thể chấp nhận hiện thực, hắn đã hối hận về việc muốn ở trong nhà Quân Tiểu Nam.
Hắn quyết định trước khi ba con thú Ột Ột đáng sợ hung ác này rời đi, kiên quyết sẽ không xuống lầu!
“Chúng nó sẽ không tự tiện tổn thương người khác, ngươi không cần sợ.” Quân Tiểu Nam nhanh chóng an ủi bé con Tiểu La đang sợ hãi.
“Ta không tin! Ngươi gạt người! Vừa nãy chúng nó còn đuổi theo ta!”
Ma La đỡ khung cửa sổ, không dám nhúc nhích.
“Chúng nó đang đùa giỡn với ngươi thôi, không sao đâu!”
Bồ câu ba mươi bảy thấy dì Nam Nam vừa vào nhà liền nói chuyện với ông chú kỳ lạ này, không chịu để ý đến nó nên nó cực kỳ tức giận.
Nó tranh thủ lúc mọi người không chú ý, chạy lên lầu hai, lén đứng phía sau Ma La.
Suy nghĩ trong chốc lát, bồ câu ba mươi bảy cảm thấy bản thân như vậy vẫn không đủ nổi bật, lại đặt đầu mình trên cùng một khung cửa sổ với Ma La.
Bồ câu ba mươi bảy: He he thế này mới tốt, dì Nam Nam có thể nhìn thấy bồ câu rồi!
Quân Tiểu Nam:...
“Ma La, ngươi nhìn sang bên trái đi.”
Ma La:...
“A a a a a!!!!!”