Mặt biển yên tĩnh không gợn sóng, trời trong nắng ấm.
Ma La dứt khoác ngồi trên boong tàu rộng lớn vững chắc, dẫn theo các đội viên trong phân đội đánh bắt cá của hắn vui vẻ thưởng thức đủ loại thức ăn ngon đến từ trung tâm mua sắm của thị trấn phía Tây.
Những món ăn này thật sự rất ngon, vừa đa dạng lại rực rỡ sắc màu.
Bề mặt của món ăn được bao phủ bởi một lớp dầu mỏng, dưới ánh nắng chiếu rọi tỏa sáng lấp lánh.
Trong lúc hoảng hốt, món ăn ngon phảng phất như đang vẫy tay về phía Ma La, mùi hương mê người không ngừng chui vào mũi hắn.
Đột nhiên, hắn cảm thấy mấy món ăn mới lạ kia mở miệng nói chuyện: “Đến đây! Đến ăn ta đi.”
Ma La và phân đội nhỏ của hắn vui vẻ đến mức cười không thể khép miệng.
“Ha ha ha, ha ha ha, a ha ha ha ha!”
Ma La vui vẻ cười to.
Dần dần, Ma La cười, thức ăn cũng cười theo. Đang tươi cười, đột nhiên các món ăn lại biến thành thú Ột Ột khổng lồ lông xù, tiếng nói chuyện cũng ngày càng kinh khủng.
“Ha ha ha, ngươi không ăn ta, thì để ta ăn ngươi!”
Ma La:...
“A a a a a!”
Thiếu niên Ma La mạnh mẽ từ trên giường bật dậy, cả người đầy mồ hôi lạnh.
“Hù chết dũng sĩ đại dương, may mắn chỉ là mơ thôi...”
Ma La vừa an ủi bản thân, vừa quan sát xung quanh.
Nơi này là căn phòng dành cho khách mà ban nãy a mẫu Phong của Quân Tiểu Nam sắp xếp cho hắn ở. Trong phòng ngoại trừ hắn ra, thì không một bóng người.
“Ai.” Ma La thở dài một tiếng, nửa người trên lại lần nữa nằm xuống giường lớn mềm mại.
Hắn thân là con trai út của thủ lĩnh bộ lạc Tiềm, làm mưa làm gió ở vùng duyên hải Đông Nam 39 năm, không ngờ đến nơi này lại xảy ra sơ suất.
Mất mặt, quá mất mặt.
“Ma La, ngươi tỉnh rồi?” Quân Tiểu Nam nghe thấy tiếng thét của đối phương, liền đi đến xem thử.
“Nếu tỉnh rồi thì mau đến ăn chút gì đi, bữa tối đã chuẩn bị xong xuôi.”
Ma La giả vờ không nghe thấy, nhắm chặt mắt lại. Nhưng cái mũi bị thức ăn hấp dẫn đã bán đứng nội tâm của dũng sĩ đại dương.
Thì ra mùi hương hắn ngửi thấy trong mơ là từ nồi lẩu này!
Hít hà, thơm quá đi mất!
Ma La không dám ngồi dậy, hắn sợ ra ngoài sẽ nhìn thấy con thú Ột Ột đáng sợ kia!
Miệng của mấy con thú Ột Ột kinh khủng kia có kích thước bằng cánh tay của dã nhân, có thể ăn thịt người!
“Không phải dũng sĩ đại dương đều dũng cảm lắm hay sao? Cũng chỉ có thế thôi à.”
Quân Tiểu Nam đứng cạnh cửa, định dùng phép khích tướng để đối phương ra ngoài.
“Ta là dũng sĩ đại dương, không phải dũng sĩ đại lục.” Ma La bất chấp tất cả trả lời một cách hợp tình hợp lý.
“Phụt... Ha ha ha!”
“Được rồi, nhanh ra ngoài ăn cơm đi, bồ câu ba mươi bảy từ nhỏ đã sinh ra ở thị trấn phía Tây, sẽ không tùy ý làm tổn thương dã nhân.”
Thấy Ma La vẫn không có phản ứng, Quân Tiểu Nam dứt khoát dùng biện pháp mạnh.
“Ngươi nói thử xem, nếu tương lai ngươi mang theo một con thú Ột Ột mạnh mẽ cường tráng quay về bộ lạc Tiềm, vậy có phải các ngươi sẽ không cần lo lắng sẽ gặp nguy hiểm trên đất liền hay không?”
“Thật sự? Ngươi không lừa dũng sĩ đấy chứ?”
Ma La lộp bộp từ trên giường đứng lên, lời đề nghị này quá hấp dẫn, đúng là khiến dã nhân khó có thể cưỡng lại.
Quân Tiểu Nam có chút chột dạ sờ mũi, cũng... cũng không thể tính là lừa gạt được.
“Lúc trước bọn ta đã đưa nhóm thú Ột Ột đến đây cư trú là vì muốn chung sống lâu ngày với bọn chúng nhằm tạo mối quan hệ tốt đẹp.”
“Nếu dã nhân bộ lạc Tiềm các ngươi mấy ngày nay dành nhiều thời gian ở chung với bọn chúng, đến lúc đó có con thú Ột Ột nào nguyện ý đi theo các ngươi thì chúng ta sẽ không ngăn cản.”
Kỳ thật bản thân Quân Tiểu Nam cũng có ý định riêng, trong quá trình tiếp xúc với dã nhân bộ lạc Tiềm, cô đã vô tình biết được chuyện vùng duyên hải Đông Nam cũng có tộc đàn thú Ột Ột.
Hiện tại ở thị trấn phía Tây, chỉ có hai tộc đàn của lão bồ câu và bồ câu xám. Cứ mãi như thế thì các bé thú Ột Ột được sinh ra phần lớn sẽ có quan hệ họ hàng.
Qua một thời gian dài, chẳng may thân thể ấu tể thú Ột Ột không đủ cường tráng khỏe mạnh thì làm sao bây giờ? Kết quả của việc giao phối cận huyết không tốt chút nào.
Quân Tiểu Nam nhớ lại khi ở Lam Tinh thường xuyên nghe người ta nói, con cái do người phương Nam và người phương Bắc kết hợp sinh ra thường không thông minh.
Hơn nữa dựa vào tính tình của lão bồ câu và bồ câu lớn, cô thật sự không quá lo lắng sẽ có thú Ột Ột trốn khỏi thị trấn. Ngược lại Quân Tiểu Nam cảm thấy, cô phải chuẩn bị mở rộng diện tích cô xá - nhà dành cho bồ câu. Dù gì kén rể cũng là truyền thống lâu đời của tộc đàn bồ câu lớn.