Khả năng rất lớn là nhóm thú Ột Ột tham ăn ở những khu vực khác sẽ theo thú Ột Ột trong thị trấn bọn họ di cư đến đây sinh sống.
Hơn nữa, gần đây không biết có phải do nhiệt độ vào mùa đông xuống thấp hay không, mà ngoại trừ mấy bé con mới sinh ra không bao lâu thì phần lớn thú Ột Ột thành niên đều không thích nhúc nhích, cả ngày ngủ li bì trong cô xá.
Tuy nhiên đến mùa hạ, cô không thể tránh khỏi việc phải thường xuyên liên lạc với dã nhân ở các khu vực khác.
Đi đường biển rất chậm, phải mất một tháng để đi hết một vòng quanh lục địa xanh. Nhưng nếu đổi thành cưỡi thú Ột Ột thì có thể bay đến nơi trong vòng vài giờ. Tiết kiệm nhiều thời gian như vậy, ai lại có thể kháng cự lại sự hấp dẫn này cơ chứ!
Nếu nhóm thú Ột Ột quen thuộc đường đến bộ lạc Tiềm, bộ lạc Bồn Địa, bộ lạc Phàn thì lúc đó có thể thành bồ câu đưa thư như ở Lam Tinh, vậy sẽ rất tiện lợi!
“Vậy một lời đã định, đến lúc đó không cho ngươi đổi ý!”
Ma La thầm nghĩ, lời của Quân Tiểu Nam cũng khá đáng tin, chắc hẳn là sẽ không lừa gạt dã nhân. Hắn dường như đã hạ quyết tâm, cơ thể cứng đờ từng bước đi đến phòng ăn ở lầu một.
Ở tầng một, giữa căn phòng rộng rãi bày một bàn ăn hình tròn cỡ lớn có thể gập lại.
Nước lẩu là sản phẩm mua từ trung tâm mua sắm, chỉ cần nấu sôi lên là được.
Mất nhiều thời gian nhất chính là công đoạn thái thịt thành từng lát mỏng, còn phải rửa sạch một lượng lớn rau xanh.
Thời điểm Quân Tiểu Nam nghe thấy tiếng thét chói tai của Ma La, vốn dĩ cô đang cùng a mẫu chuẩn bị thức ăn.
Đúng lúc nghe thấy dường như Ma La đã tỉnh giấc, thức ăn cũng đã gần chuẩn bị xong xuôi nên lên tiếng gọi hắn xuống ăn cơm.
Ma La bước đi cứ như một con rối gỗ thiếu dầu, tiến từng bước nhỏ về phía cửa.
Quả nhiên, ba con thú kinh khủng đó vẫn đang chơi đùa trong sân! Hù chết dũng sĩ!
“Ku!”
Bồ câu ba mươi bảy là người đầu tiên phát hiện ông chú tóc xoăn kỳ lạ, nhưng nó đã được Quân Tiểu Nam căn dặn, không thể quá nhiệt tình, như vậy sẽ dọa đến người khác.
Vì thế, bồ câu ba mươi bảy dẫn theo bồ câu ba mươi tám và bồ câu ba mươi chín, đứng thẳng thành hàng ở cửa lớn phòng ăn, gương mặt cùng một biểu cảm, nghiêng đầu theo cùng một hướng đồng thời hướng đến gần Ma La.
“Đến sờ thử xem, lông của ấu tể thú Ột Ột rất mềm mại!” Quân Tiểu Nam đứng phía sau Ma La, nhẹ nhàng đẩy hắn một chút.
Ma La dùng hết sức bình sinh giơ cao tay phải, chân phải tiến lên, nhưng nửa người bên trái lại đứng im bất động, dáng vẻ không khác gì đang bị ai đó kéo đi về phía trước.
Nhóc Nam:... Đại ca, bộ dáng này của ngươi cứ như người bị tâm thần phân liệt...
So với nỗi sợ hãi thì lòng dũng cảm của Ma La vẫn lớn hơn. Tay phải của hắn giống như pha quay chậm, thong thả sờ lên đỉnh đầu đầy lông của bồ câu ba mươi bảy.
Ma La: A ~ Quả nhiên rất mềm mại.
Chuyện hút bồ câu này, kỳ thật không khác gì việc trộm vặt - đó là không một lần nào và vô số lần khác.
Dù sao thì sờ cũng đã sờ rồi, Ma La dứt khoát buông lỏng tay chân, nghiêng người áp cả khuôn mặt lên bộ lông tơ mềm mại của bồ câu ba mươi bảy.
Bé con ba mươi bảy: Ông chú kỳ lạ mới ngất xỉu này thì ra là muốn ôm ôm?
Bé con ba mươi bảy cảm thấy mình đã hiểu, chuyện này bình thường thôi, nó cũng thường xuyên muốn dì Nam Nam ôm một cái.
Vì thế bé con ba mươi bảy nhanh chóng dang rộng hai cánh, vây quanh Ma La.
“Phụt...”
Nguồn sức mạnh to lớn truyền từ phía sau lưng đến trước ngực, cảm giác bị đè ép khiến dũng sĩ đại dương không thể chống cự.
Ngay sau đó, dũng sĩ đại dương đã trải nghiệm cảm giác nghẹt thở khi lần đầu tiên bị đuối nước.
Ma La: Được lắm.
Đêm đó, trên bàn cơm, cả nhà Quân Tiểu Nam và Ma La ngồi quây quần bên nồi lẩu uyên ương khổng lồ, phần phật phần phật ăn uống vô cùng vui vẻ.
“A! Bỏng chết ta, cái này là gì vậy? Chua chua ăn rất ngon!”
Ma La chưa từng ăn lẩu cà chua, Quân Tiểu Nam cũng chưa từng làm cho hắn ăn, hắn đã quen ăn cá tôm không ngờ hôm nay lại phá lệ ăn hai chén cơm lớn.
“Nước lẩu cà chua, sản phẩm từ nhà kính trồng rau của thị trấn chúng ta, ăn ngon đúng không. Ngươi ăn nhiều một chút, mùa đông phải bổ sung vitamin để da không bị khô.”
Quân Tiểu Nam vất vả lắm mới về nhà, trong lòng cảm thấy an tâm và thư thái nên ăn cũng rất vui vẻ.
Cô vừa ăn vừa phải nấu thịt cho ba bé thú Ột Ột. Ba đứa nhỏ này đúng là ăn rất khỏe, khiến Quân Tiểu Nam vội đến mức tê tay.
Ma La vừa bỏ từng lát thịt mỏng chua chua vào trong miệng, vừa không nhịn được nghĩ thầm: Nếu bộ lạc Tiềm bọn họ cũng có thể học cách trồng rau vào mùa đông thì tốt biết mấy.
Mỗi năm khi đến mùa đông, bọn họ chỉ có thể tránh trong sơn động lạnh lẽo ẩm ướt, thú vui duy nhất chính là nướng cá.
Nếu bộ lạc bọn họ cũng có thứ gọi là cà chua, sau đó cả bộ lạc ngồi quây quần bên nồi thịt cá thật to thì tuyệt vời biết bao!
“Bộ lạc Tiềm bọn ta cũng có thể trồng thứ được gọi là cà chua sao?”
Tuy rằng biết đây là bí mật của bộ lạc đối phương, không thể tiết lộ ra bên ngoài, nhưng Ma La vẫn không nhịn được hỏi một câu.
“Đương nhiên là có thể, không chỉ cà chua, còn có khoai tây, cải trắng, cải mầm, tất cả đều có thể sống.”