Nhắc đến vấn đề liên quan đến nông nghiệp, a mẫu Phong của Quân Tiểu Nam chính là chuyên gia. Dù gì bà cũng là trưởng bộ phận nông nghiệp, việc lớn việc nhỏ liên quan đến nông nghiệp, Phong đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
“Hơn nữa những loại rau củ này đều đã được gieo trồng ở thị trấn phía Tây nhiều lần.”
“Sau khi trải qua quá trình chọn lọc tự nhiên khôn sống mống chết, lại được kỹ thuật viên thuộc bộ phận nông nghiệp bọn ta lựa chọn loại giống thích hợp để lai tạo, nên hiện tại trên bất kỳ loại đất nào cũng có thể phát triển, hơn nữa cũng rất dễ chăm sóc!”
“Ngươi nhìn hạt đậu Hà Lan này xem.” Phong kẹp một hạt đậu Hà Lan có kích cỡ bằng ngón tay trên mâm lên, nói với Ma La.
“Đây là do bộ phận nông nghiệp lai tạo từ một giống đậu bản địa. Không chỉ giữ được vị giòn mềm ban đầu của đậu Hà Lan, mà còn lai tạo ra hạt đậu có kích thước lớn hơn nhiều lần, quan trọng là rất dễ sinh trưởng, bộ rễ có khả năng hấp thụ mạnh mẽ các chất dinh dưỡng từ đất, thậm chí không cần dùng nhiều phân bón.”
“Bất quá nếu trồng một vụ đậu thì vụ sau phải trồng một vài loại rau củ khác, nếu không đất đai rất dễ trở nên cằn cỗi.”
Vừa nhắc đến chuyện của bộ phận nông nghiệp, Phong liền bắt đầu nói không ngừng nghỉ.
Ma La thần nghĩ, vất vả lắm mới dò hỏi được bí mật quan trọng như vậy, nhất định phải ghi nhớ thật kỹ!
Chỉ là lúc đầu hắn còn có thể nghe hiểu, về sau thì càng nghe càng mê mang.
Lai... Lai tạo, bón phân? Những thứ đó là gì?
Ma La ảo não, hắn cảm thấy mình không nhớ được những kiến thức này thì thật xấu hổ với a phụ và các tộc nhân bộ lạc Tiềm.
“Nếu không ngươi thử đi học trước xem thế nào? Mấy điều này đều được dạy ở trường học, chỉ là kiến thức nông nghiệp căn bản.”
Quân Tiểu Nam thấy Ma La nghe không hiểu, nhíu chặt hai hàng lông mày đến mức khoảng cách giữa hai mắt gần như dính vào nhau, bèn đưa ra một đề nghị nhỏ, nhân tiện thăm dò xem rốt cuộc đối phương muốn ở thị trấn phía Tây trong bao lâu.
“500 dã nhân của bộ lạc Tiềm đến đây vào thời gian trước chờ thêm hai tháng nữa sẽ lên tiểu học, chẳng bao lâu lại bắt đầu đến trường.”
Ma La kinh ngạc.
“A???” Trong suy nghĩ của Ma La, những kiến thức đó đều là bí mật trong đại có liên quan đến sống chết của một bộ lạc!
Vậy tại sao cả nhà Quân Tiểu Nam lại nói ra những lời này một cách thoải mái nhẹ nhàng như thế, dáng vẻ hoàn toàn không có ý định che giấu?
Hôm nay hắn và đám người Mục Phương đã đi thăm 500 tộc nhân của bộ lạc Tiềm đến đây vào thời gian trước.
Mỗi người bọn họ thoạt nhìn đều tinh thần phấn chấn, ăn no mặc ấm, dường như còn tốt hơn quãng thời gian sống ở bộ lạc Tiềm.
Bất quá có rất nhiều người cầm chặt sách vở trong tay, rõ ràng đã tan học những vẫn còn lật qua lật lại xem tới xem lui.
Nghe nói cái gì mà qua một thời gian nữa sẽ có kỳ thi nhập học.
Vốn dĩ Ma La nghĩ rằng đây chỉ là một kỳ thi huấn luyện nên cũng không để trong lòng.
Hơn nữa, phần lớn chữ viết trên sách vở hắn đều xem không hiểu, nhưng mấy tộc nhân đó lại biết rất nhiều. Ma La không muốn biểu hiện bản thân thua kém các tộc nhân, nên cũng không thể nào không biết xấu hổ mà nhắc mãi.
“Những điều này… đều rất quan trọng, các ngươi cũng không thèm để ý mà sẵn sàng chỉ dạy cho dã nhân các bộ lạc khác sao?”
Ma La không hiểu, những người đó trước nay chưa từng nói muốn gia nhập thị trấn phía Tây, nên đến tận bây giờ vẫn là dã nhân bộ lạc Tiềm bọn họ!
“Nói thế nào nhỉ?” Quân Tiểu Nam suy nghĩ câu chữ để giải thích với Ma La.
“Bộ lạc Tiềm các ngươi am hiểu việc bắt cá dưới biển, nhưng lại không thể chạy nhanh trên đất liền, đánh không lại dã nhân bộ lạc khác, đồng thời cũng gặp khó khăn trong việc săn bắt con mồi, đúng không?”
Ma La gật đầu, Quân Tiểu Nam lại nói tiếp.
“Còn dã nhân thị trấn phía Tây chúng ta thân thể cường tráng, tác chiến trên đất liền cũng cực kỳ dũng mãnh.”
“Thế nhưng, dù các đội viên đội hàng hải được huấn luyện trong thời gian dài, cũng rất khó thích ứng với việc sinh hoạt trên biển, cơ thể thường có những triệu chứng bất thường. Do đó, so với bộ lạc Tiềm, nếu thị trấn phía Tây bọn ta không có lưới đánh cá hay thuyền thì rất khó đánh bắt cá dưới biển, đúng không?”
Ma La nghe hiểu từng chữ nhưng không biết Quân Tiểu Nam muốn bày tỏ điều gì, bất quá hắn lại ngoan ngoãn gật đầu thêm lần nữa.
Ma La: Bộ lạc của đại tỷ rất mạnh, đại tỷ nói gì cũng đúng!
“Vì thế hãy để bộ lạc Tiềm phụ trách việc bắt cá mình am hiểu nhất, còn thị trấn phía Tây sẽ làm những thứ mà chúng ta am hiểu như trồng trọt và chăn nuôi. Hơn nữa, nhờ sự hỗ trợ của các loại công cụ mà tiền lời hai bộ lạc chúng ta nhận được sẽ cao hơn rất nhiều.”
Lời này Ma La cũng hiểu được đại khái, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút thắc mắc: “Nhưng hai chúng ta là hai bộ lạc riêng biệt, lại cách nhau rất xa, dù có thu hoạch cũng tính riêng từng người, sao có thể gộp lại chung với nhau?”
“Chúng ta có thể trao đổi sản phẩm thu hoạch với nhau!” Nhóc Nam kiên nhẫn giải thích cho Ma La.
Bởi vì cô biết, chỉ cần thuyết phục được Ma La thì Ma La sẽ tích cực truyền bá tư tưởng hiện đại này đến những dã nhân bộ lạc Tiềm ở vùng duyên hải Đông Nam xa xôi.
Chuyện này so với việc cô tự mình sắp xếp người, để bọn họ thay đổi suy nghĩ của tộc nhân bộ lạc Tiềm sẽ dễ dàng và đơn giản hơn nhiều.
Hơn nữa Quân Tiểu Nam nghĩ, không một ai có thể dễ dàng từ chối lời đề nghị đôi bên đều có lợi như thế này.