“Có câu nói thế này - nếu muốn làm giàu, phải xây đường trước. Chờ sau này chúng ta sửa lại đường lớn, thì chỉ cần lái xe một buổi sáng là có thể đến bộ lạc Tiềm, cũng tiện trao đổi hàng hoá hơn.”
“Một buổi sáng!”
Ma La nhớ rõ, bọn họ ngồi thuyền lớn đã rất nhanh, nhưng vẫn lảo đảo lắc lư nhiều ngày mới về đến thị trấn phía Tây.
“Đúng rồi, chắc khoảng 5 tiếng đồng hồ, khoảng cách giữa hai nơi cũng tầm 500 km.”
Hơn nữa tốc độ của ô tô là 100 km/h, cũng không quá nhanh. Nhưng hiện tại ô tô vẫn chưa xuất hiện, nên Quân Tiểu Nam cũng không thể giải thích kỹ càng được.
“Điều quan trọng hơn là chúng ta có một thứ tốt - chính là tiền.”
“Bởi vì phụ thuộc vào sản lượng và khí hậu, nên mỗi năm cùng một loại thực phẩm nhưng giá cả lại khác nhau.”
“Ví dụ thời tiết khô hạn như năm nay, để trồng ra những loại rau củ trái cây tươi mới, nông dân phải tốn nhiều sức lao động hơn, nên giá cả cũng sẽ đắt đỏ hơn. Đúng lúc tiền tệ có thể đo lường giá trị biến động này...”
“Nhờ có tiền tệ, giữa cá của bộ lạc Tiềm và lương thực của thị trấn phía Tây bọn ta - các dã nhân sẽ nhanh chóng biết được bản thân họ phải trả bao nhiêu tiền mới có thể đổi được thứ mình cần.”
“Cứ rõ ràng như vậy thì hai bộ lạc chúng ta sẽ hiếm khi phát sinh tranh chấp.”
Quân Tiểu Nam điên cuồng giải thích, vừa giúp người nhà thu dọn mâm thức ăn còn dư lại, vừa nói đến mức khiến Ma La hoàn toàn ngơ ngẩn.
Sau đó, cô không cho Ma La quá nhiều thời gian phản ứng, lại tiêm thêm một liều thuốc mạnh hơn.
“Hơn nữa ngươi suy nghĩ thử xem, ở thị trấn phía Tây, từ nhỏ đám nhãi con đã được học tập những kiến thức và kỹ năng đó. Còn nhãi con ở bộ lạc Tiềm các ngươi thì sao?”
“Thời điểm bắt đầu, bọn nhỏ đã thua ngay từ vạch xuất phát, càng về sau chênh lệch sẽ càng lúc càng lớn.”
Từ khi Ma La gặp được Quân Tiểu Nam, biểu cảm trên mặt cũng càng ngày càng phong phú.
Quý công tử đã từng lúc nào cũng trưng khuôn mặt than, dần dần bước lên con đường nhe răng trợn mắt gào to, một đi không trở lại.
Từ giờ khắc này, nhóc Ma La không thể tự kiềm chế mà chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.
Hắn làm dã nhân đã gần 40 năm nhưng chưa từng suy nghĩ nhiều như trong một tháng này.
Thậm chí sau giờ cơm chiều, khi đi theo Quân Tiểu Nam tham quan cô xá cũng không khiến hắn phấn chấn tinh thần.
Nam đưa ba chú bồ câu nhỏ về nhà, cũng tiện thể đi thăm bồ câu lớn và lão bồ câu.
Bồ câu lớn nằm trong cô xá của nó, cùng thủ lĩnh bồ câu xám ngủ đến không biết trời đất.
Quả nhiên là đang ngủ đông ba tháng, trách không được hôm nay cô quay về mà bồ câu lớn lại không đánh hơi được.
Nhưng bồ câu lớn ngủ không yên, thường xuyên dang thẳng hai chân - một trái một phải, tuy thủ lĩnh bồ câu xám bên cạnh không giật mình tỉnh giấc nhưng lại đáng thương bị đá đến ven tường.
May mắn là sau khi xưởng sắt thép thành công nghiên cứu và sản xuất ra sắt thép, dã nhân đã gia cố lại cô xá cho thêm phần chắc chắn.
Nếu không nhà bồ câu sớm muộn gì cũng bị bồ câu lớn phá hủy trong lúc chìm vào giấc ngủ.
Đêm đó, Ma La nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được. Sau khi mở cửa phòng, hắn nhìn thấy phòng của Quân Tiểu Nam vẫn còn sáng đèn, liền đi qua gõ cửa.
Ma La trái lo phải nghĩ, cảm thấy Quân Tiểu Nam nói rất đúng.
So sánh với thế hệ dã nhân hiện tại, thị trấn phía Tây đã mạnh hơn bộ lạc Tiềm bọn hắn rất nhiều.
Nếu các ấu tể đời sau không theo kịp thì chẳng phải bộ lạc Tiềm bọn họ sẽ càng ngày càng yếu kém, càng ngày càng lạc hậu hay sao!
“Mời vào.”
Quân Tiểu Nam đang xem bảng tổng kết của các bộ phận mà hôm nay cô mang về từ văn phòng, cũng đang đợi Ma La.
Hôm nay đã nói rõ ràng mọi chuyện, cô không tin cậu con út Ma La của lão thủ lĩnh còn có thể vô tâm vô phế không thèm quan tâm.
Quân Tiểu Nam quay đầu lại, nhìn thấy Ma La sau khi tiến vào, liền ngồi lên ghế bên cạnh bàn, im lặng không lên tiếng.
Cô cũng không sốt ruột thúc giục, ngược lại vừa xem xét bảng tổng kết của các bộ phận trong tay vừa kiên nhẫn chờ đợi.
Có vài lời cô không thể mở miệng, phải để bên có nhu cầu đề cập trước. Giống như nhận được quà tặng miễn phí, người ta sẽ không biết quý trọng.
“Nhóc Nam, ta muốn, có thể… có thể để ấu tể bộ lạc Tiềm bọn ta đến thị trấn phía Tây đi học được không?”
Ma La do dự, cuối cùng vẫn ra nói suy nghĩ trong lòng.
Tuy rằng, cầu xin một dã nhân bộ lạc khác, khiến hắn cảm thấy có chút mất mặt. Nhưng cả đêm này, hắn đã suy nghĩ thông suốt.
Đứng trước sự phát triển của toàn thể bộ lạc, mặt mũi của hắn thì tính là cái gì.
Ban đầu, kỳ thật Ma La không hiểu thị trấn phía Tây này cường đại đến mức nào, nhưng hiện tại sự thật bày ra trước mắt, hắn không muốn chấp nhận cũng không được.
Hơn nữa, may mắn là bộ lạc Tiềm bọn họ gặp được một người như Quân Tiểu Nam đến từ thị trấn phía Tây. Cô không vì bọn họ nhỏ yếu, mà bắt nạt họ, ngược lại còn cố gắng đối đãi công bằng.