Hiện tại, ngoại trừ bộ lạc Phàn, cư dân trong thị trấn cũng chỉ còn lại những dã nhân đến từ bộ lạc có quan hệ thông gia ở khu vực phía Tây.
Ban đầu, khi bộ lạc Phàn chưa gia nhập thị trấn, nhóm thủ lĩnh của các bộ lạc phía Tây đều quen biết lẫn nhau. Khi phát sinh vấn đề, người quen tự giải quyết với nhau cũng dễ dàng hơn. Nhưng sau khi các dã nhân bộ lạc Phàn gia nhập thị trấn thì tình hình đã có sự thay đổi đáng kể.
Nhóm cư dân mới mặc dù đến muộn, thậm chí nhóm người đến muộn nhất chỉ mới hai tháng, nhưng không thể không công nhận số lượng dã nhân của bọn họ rất đông.
Ban đầu ở khu vực phía Tây, tổng cộng chưa đến 1500 dã nhân và 9 uỷ viên thường trực. Về sau, khi bộ lạc Phàn gia nhập thị trấn, dân cư trực tiếp tăng thêm 4000 người, uỷ viên thường trực cũng tăng thêm 10 người.
Quân Tiểu Nam vừa âm thầm cân nhắc trong lòng, vừa thong thả gõ bút xuống mặt bàn theo nhịp, tâm trạng rõ ràng không mấy vui vẻ.
Vốn dĩ Ổn A Cống đến từ bộ lạc Châm muốn mở miệng nói chuyện, Ổn A Cống là thủ lĩnh tiền nhiệm của bộ lạc Châm, không chỉ cẩn thận kiên nhẫn trong công việc mà còn là người ngay thẳng và có tầm nhìn xa trông rộng.
Nhưng Ổn A Cống vừa định giơ tay, đã bị ánh mắt của Quân Tiểu dọa sợ mà buông xuống.
Ổn A Cống tóc hoa râm: Tủi thân.jpg, không vui.
Ổn A Cống tích cực tham gia thảo luận công việc trong thị trấn là một chuyện rất tốt. Nhưng hắn đã sắp 170 tuổi, còn có thể làm việc ở Ủy ban nhân dân thị trấn thêm mấy năm?
Quân Tiểu Nam không muốn để ông ấy lúc nào cũng gánh vác trách nhiệm, những dã nhân trẻ trung khoẻ mạnh nên là trụ cột cho sự phát triển bền vững của thị trấn, nếu cứ mãi sợ hãi rụt rè thì biết làm thế nào.
“Bôn Chi, phát giấy, tất cả uỷ viên thường trực đều phải ghi tên bỏ phiếu.”
Quân Tiểu Nam quay đầu nói với tiểu thư ký ngồi bên tay phải cô, đang cắm cúi ghi ghi chép chép những vấn đề trong cuộc họp.
Giọng của cô hiếm khi lạnh lùng như thế, khiến nhóm dã nhân ngồi phía dưới cũng có chút đứng ngồi không yên.
Thậm chí người ngoài cuộc, toàn bộ quá trình đều hoang mang như Ma La cũng cảm thấy không khí có chút khẩn trương.
Nhóc Ma La: Sợ hãi-ing!
Không bao lâu sau, tiểu thư ký Bôn Chi nghiêm túc thống kê tất cả kết quả ghi trên phiếu bầu của 19 uỷ viên thường trực trên bảng đen phía trước phòng họp.
Trong 19 tờ phiếu bầu này, tổng cộng có 4 người được đề cử.
Trong khoảng 5500 cư dân thị trấn chỉ có 4 dã nhân, sau khi đọc được 《Nhật báo trong thôn》 hơn một tháng trước đã đến toà nhà văn phòng để báo danh tham gia vào bộ phận y tế.
Vì thế chỉ có 4 dã nhân được mọi người đề cử.
Số liệu này thoạt nhìn rất khó hiểu.
Tuy nhiên, trong số các cư dân của thị trấn, nếu không phải đến từ khu vực xa xôi (phía Tây), thì chính là nô dịch bị người ta bắt nạt (dã nhân dòng cấp thấp ở bộ lạc Phàn).
Có thể rút được tướng quân bên trong chú lùn, tìm được 4 dã nhân hiểu được một vài kiến thức chuyên môn về thảo dược, Quân Tiểu Nam đã rất vui mừng.
Kỳ thật vừa rồi cô cũng không muốn nghiêm khắc trách cứ mọi người, dù gì thời gian cư dân mới và cư dân cũ ở chung chưa được mấy tháng, mọi người vẫn đang cố gắng thích ứng.
Quân Tiểu Nam tức giận là vì phần lớn uỷ viên ngồi đây đều xuất thân từ thủ lĩnh bộ lạc. Đúng sai không quan trọng, nhưng lại không có một dã nhân nào dám phát biểu ý kiến của bản thân.
Còn có nhà ngoại giao của bộ lạc Tiềm ở đây, thật là làm mất mặt dã nhân thị trấn phía Tây bọn họ!
Lại nghĩ đến chuyện không biết khi nào những người tham gia từ các mảnh vỡ lục địa khác đánh tới đây, Quân Tiểu Nam thật sự có chút nôn nóng.
Nhưng pháp luật không trách công chúng, giữa cư dân mới và cư dân cũ vẫn cần tiến thêm một bước để gần gũi với nhau hơn.
(*)Pháp luật không trách công chúng (法不责众): nghĩa là pháp luật không thể được thực thi khi tất cả mọi người đều là tội phạm.
Vừa nãy Quân Tiểu Nam nửa thật nửa giả phát tác một hồi, cũng xem như đánh một đòn nhỏ lên bọn họ.
Trong tất cả phiếu bầu, các uỷ viên đều thành thật viết tên người mà bọn họ cảm thấy thích hợp nhất, Quân Tiểu Nam cũng quay lại tập trung vào chuyện chính.
Trong 4 dã nhân ứng tuyển vào vị trí phụ trách bộ phận y tế, có 12 phiếu bầu đều ghi tên lão dã nhân Tượng Kỷ của bộ tộc Tượng.
Theo như thông tin Quân Tiểu Nam biết được, dường như khi còn trẻ, A Cống Tượng Kỷ đã cùng với các tiền bối trong bộ tộc học qua một vài kiến thức về thảo dược.
Khoan đã…
Lão A Cống Tượng Kỷ 175 tuổi, Ổn A Cống 166 tuổi, mà tiên đoán của tổ tiên bộ lạc Châm là chuyện đã xảy ra khoảng 160 năm trước.
Theo như suy đoán của Quân Tiểu Nam thì những người được gọi là tổ tiên chắc hẳn là một nhóm người tham gia khác. Nhưng lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến nhóm người tham gia đó đều thất bại?
Quân Tiểu Nam nghĩ mãi không ra, đầu cũng muốn trọc.
Mặc kệ, trước tiên cứ chuẩn bị mọi thứ thật tốt rồi nói sau.
“Dã nhân có nhiều phiếu bầu nhất là lão A Cống Tượng Kỷ.”
“Ông ấy cũng đã hoàn thành toàn bộ chương trình tiểu học, đang theo học lớp 1 trung học cơ sở, trình độ văn hóa có thể đáp ứng yêu cầu cơ bản của vị trí này.”
“Ta đề nghị, Tượng Kỷ đến từ bộ tộc Tượng của bộ lạc Phàn sẽ tạm thời đảm nhiệm vị trí nhân viên phụ trách bộ phận y tế.”
“Thời gian thử việc là 3 tháng, sau 3 tháng sẽ căn cứ vào bảng đánh giá năng lực để Ủy ban nhân dân tiến hành bỏ phiếu xem có thể chuyển thành nhân viên chính thức hay không.”
“Mọi người cảm thấy thế nào?”
Ngay khi vừa dứt lời, Quân Tiểu Nam lại một lần nữa nhìn về phía những người đến tham dự cuộc họp.
Quả nhiên, có thể làm thủ lĩnh đều là những dã nhân thông minh, lần này không có uỷ viên thường trực nào dám giả bộ ngu ngơ nữa.
Đối với kết quả bỏ phiếu công bằng này, mọi người đều tỏ vẻ vừa lòng.
Quân Tiểu Nam dặn dò Bôn Chi: “Quay về hãy viết một bảng thông báo ngắn, đưa cho tòa soạn.”
Bôn Chi gật đầu, đáp: “Đã rõ, Thánh Nữ.”
“Được rồi, cuộc họp hôm nay cũng đã gần kết thúc, bây giờ chúng ta bắt đầu nói đến chuyện cuối cùng cũng là chuyện quan trọng nhất.”
“Phù...” Quân Tiểu Nam thở ra một hơi, ổn định cảm xúc, cuối cùng cũng nói ra bí mật to lớn đó.
“Trên Hỗn Độn Đại Lục, ngoại trừ lục địa nhỏ mà chúng ta đang sinh sống ra, còn tồn tại sáu lục địa nhỏ khác.”