“Mà trong mỗi lục địa nhỏ ấy đều tồn tại một dã nhân giống như ta. Sau khi một lục địa nhỏ hoàn thành việc phát triển và thống nhất, sẽ bắt đầu di chuyển về phía các mảnh vỡ lục địa khác.”
“Giữa các dã nhân trong bảy lục địa nhỏ có quan hệ cạnh tranh với nhau.”
“Lạc hậu sẽ bị đánh chiếm, trước đây ta đã từng nói những lời này, mọi người còn nhớ hay không?”
Những lời Quân Tiểu Nam vừa nói có thể xem như một hòn đá khiến cả mặt hồ dậy sóng.
Tất cả những người đang có mặt tại trung tâm hội nghị, đều là những người xuất sắc trong bộ lạc, cũng là những người thông minh nhất.
Sở dĩ Quân Tiểu Nam không trực tiếp nói thẳng với tất cả dã nhân trong thị trấn, mà nói trước với những cán bộ ở đây, là vì lo sợ khi mọi người đột nhiên biết được tin tức này sẽ dẫn đến hỗn loạn.
Hơn nữa chờ đến khi các cán bộ ở đây đều tiếp nhận tin tức này sẽ thông báo lại cho tất cả cư dân. Đến lúc đó nếu cư dân nào có phản ứng quá lớn, thì nhóm cán bộ cũng có thể giúp cô xử lý.
Trong số các dã nhân ở đây, Ổn A Cống được xem là người hiểu Quân Tiểu Nam nhất, cũng đã từng tiếp xúc với vị tổ tiên kia. Nhưng lần đầu tiên nghe thấy tin tức này, trong lòng vẫn cực kỳ kinh ngạc. Thậm chí mái tóc hoa râm trên đầu lão A Cống cũng sắp nổ tung.
“Này này này... Thánh Nữ, chuyện đó là thật sao?”
Đôi tay Ổn A Cống run rẩy, lão dã nhân đã trải qua biết bao nhiêu biến cố trong đời nhưng lúc này lại kinh ngạc đến mức đôi mắt trừng to.
“Là thật.” Quân Tiểu Nam trịnh trọng gật đầu.
Kỳ thật không phải Ổn A Cống không tin Quân Tiểu Nam, trong tất cả những dã nhân trên lục địa xanh này, người hắn tin tưởng nhất chính là Quân Tiểu Nam.
Quân Tiểu Nam đã dẫn dắt bộ lạc Châm nghèo túng từng bước cải thiện cuộc sống.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến một năm hỗn độn, hiện tại bộ lạc Châm bọn họ không chỉ có bằng cấp cao, mà còn trở thành dã nhân đứng đầu có thực lực mạnh nhất.
Ổn A Cống vốn tưởng rằng sau này các tộc nhân sẽ phát triển toàn diện, có thể vui vẻ không buồn phiền.
Hiện tại đột nhiên nhận thức được một nguy cơ lớn đến vậy, nên tạm thời cảm thấy có chút khó tiếp thu.
Không chỉ Ổn A Cống, mà cả a phụ Vạn, a mẫu Phong của Quân Tiểu Nam, và tất cả dã nhân có mặt tại cuộc họp đều cảm thấy khiếp sợ không thôi.
Vạn và Phong nhìn chằm chằm Quân Tiểu Nam với ánh mắt không thể tin được: Nhóc con nhà ngươi thật to gan! Không ngờ dám gạt a phụ a mẫu chuyện lớn như vậy!
Quân Tiểu Nam chột dạ dời mắt, giả vờ như không nhìn thấy.
Ai, a phụ Vạn là người tính tình nóng nảy, a mẫu Phong lại hay suy nghĩ nhiều. Nếu nói cho bọn họ biết trước, ngoại trừ việc lo lắng ra thì cũng chẳng có ích gì.
Quân Tiểu Nam ho nhẹ một cái, tự an ủi bản thân: Không sao không sao, chờ buổi tối sau khi tan tầm, a phụ a mẫu sẽ sớm nguôi giận thôi, về nhà chắc sẽ không bị đánh đâu.
Trong hội trường lớn, một đám nhân viên tham dự cuộc họp đang thảo luận ồn ào ầm ĩ.
Tiếng thảo luận lớn dần, âm thanh thậm chí vượt xa mấy chợ bán thức ăn ở Lam Tinh trong kí ức của Quân Tiểu Nam, nơi mấy bác gái và người bán rau củ say sưa chém giá.
Ma La ngồi bên cạnh Quân Tiểu Nam, lúc này bộ não đang trong tình trạng chết máy.
Chốc lát hắn lại hé miệng nhưng lại không biết phải nói gì, chốc lát lại ngậm miệng, không bao lâu sau đó lại mấp máy môi.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại không biết bao lâu nhưng cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cả cuộc đời dã nhân của Ma La, từ sau ngày ấy gặp Quân Tiểu Nam trên biển đã không còn bình lặng.
Sau mỗi lần hắn vất vả tiếp nhận một sự việc vô cùng mới lạ, thì lập tức sẽ xảy ra một chuyện khác còn đáng sợ hơn.
Lúc này trong lòng Ma La cực kỳ ủy khuất.
Hắn vừa mới 39 tuổi, vẫn chưa thành niên! Vẫn chưa được xem là dũng sĩ đại dương chân chính! Tại sao một ấu tể đáng thương như hắn lại phải đối mặt với những chuyện này!
Còn có nhóc thối Quân Tiểu Nam này nữa, lúc ở bộ lạc Tiềm sao không nói, khi ở riêng với hắn cũng không nói, lại cố tình bày trò nói ra trước mặt mọi người.
Con trai út của thủ lĩnh không khống chế được cảm xúc, lộ ra biểu cảm ngây ngốc, thật là quá mất mặt hu hu hu!
“Cộp cộp cộp!” Quân Tiểu Nam dùng đầu bút gõ lên bảng đen phía sau, gây ra tiếng động khá lớn.
“Được rồi! Mọi người đều là phần tử tiên tiến có bằng cấp trong thị trấn, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, còn có người nhìn đấy.”
“Bên cạnh còn có nhà ngoại giao đến từ bộ lạc Tiềm, đừng để người ta chê cười.”
Một nhóm ủy viên thường trực đáng thương và các trưởng bộ phận: Chúng tôi đang đứng trên đôi chân của mình*, bạn bè ngoại giao cũng rất kinh ngạc! Bọn ta không tính là thất lễ!
(*)Bàn chân: Khi mọi người bày tỏ ý kiến cá nhân của mình, họ thường nói “Tôi nghĩ”, theo phương ngữ Bắc Kinh cổ, họ nói: “Tôi là bàn chân.” - Trích từ “Phương ngữ Bắc Kinh”).
**Chúng tôi đang đứng trên đôi chân của mình = chúng tôi cảm thấy hoặc tôi cảm thấy, tôi nghĩ.
Bạn bè ngoại giao - vẫn là ấu tể không phải dũng sĩ - bất chấp tất cả Ma La: Ngươi đừng nói mấy lời đó, ta cũng rất kinh ngạc!
“Đến tận bây giờ mới nói chuyện này với mọi người là vì, quá trình phát triển của lục địa chúng ta hiện tại tiến triển không tệ.”
“Lục địa xanh chúng ta có tất cả bốn thế lực, nhóm các bộ lạc có quan hệ thông gia ở phía Tây, bộ lạc Phàn ở khu vực trung bộ, bộ lạc Tiềm phía Đông Nam và bộ lạc Bồn Địa ở Đông Bắc.”
“Bộ lạc Tiềm chính là bộ lạc của Ma La, hiện tại đã đồng ý hợp tác thương mại ổn định với chúng ta, quan hệ khá mật thiết.”
“Bộ lạc Phàn đương nhiên không cần phải nói, những bộ tộc tự xưng là dòng cấp cao ấy hiện tại chắc hẳn đã nếm được trái đắng, chúng ta có thể nhanh chóng giải quyết bọn họ.”
Sau khi Quân Tiểu Nam đề cập đến chuyện của bộ lạc Phàn, rất nhiều dã nhân dòng cấp thấp của bộ lạc Phàn đang có mặt ở đây đều liếc mắt nhìn nhau.
Bọn họ đồng thời đều nhìn thấy trong ánh mắt hiện lên tia trào phúng nồng đậm, còn có cảm giác thống khoái khi được giải hận.
Nhưng tất cả sự thù hận hay mỉa mai này đều dành cho dòng cấp cao của bộ lạc Phàn.