Chó săn không hổ là chó săn, thủ lĩnh hai bộ tộc Xuân và bộ tộc Phong vừa nghe liền có thể đoán được suy nghĩ của Đào Khâu.
Tuy rằng trong lòng bọn họ khinh thường loại diễn xuất giả tạo này của Đào Khâu, nhưng trước sự đói khát không thể nào không cúi đầu. Vì thế hai người lại phối hợp diễn như thường lệ.
“Đại thủ lĩnh! Người còn do dự cái gì! Một dã nhân có thể đổi được nhiều thịt như vậy! Có những miếng thịt thú này, chúng ta sẽ không cần lo lắng không thể sống sót qua mùa đông!”
“Đúng vậy đại thủ lĩnh! Không cần suy nghĩ nhiều như thế, nếu trong tay đối phương có nhiều thịt thú như vậy, thì dù có đổi dã nhân cả hai bộ tộc Du và bộ tộc Chương cũng chắc chắn sẽ nuôi nổi!”
Rất nhiều dã nhân của ba tộc Đào Xuân Phong, cũng phụ họa theo: “Nói không chừng những quái vật đó đến đưa nhóm dã nhân này đi thưởng thức cơm ngon rượu say, để bọn họ tận hưởng cuộc sống tốt đẹp!”
“Đến lúc đó nói không chừng còn tốt hơn lúc sống ở bộ lạc Phàn chúng ta nữa ấy!”
“Chuyện tốt như vậy, còn do dự cái gì!”
Nhóc Nam: Ai da, không ngờ các ngươi đoán đúng rồi, theo bọn ta thì có thể ăn no mặc ấm đấy!
Nhìn thấy biểu hiện của những dã nhân cùng tộc, trái tim của nhóm dã nhân hai bộ tộc Du và bộ tộc Chương, hoàn toàn rơi xuống đáy vực.
Nhưng bọn họ cũng biết, dù hôm nay không đi theo đàn quái vật này mà ở lại sơn động của bộ lạc Phàn, thì bọn họ cũng chẳng thể có được kết cục gì tốt đẹp.
Trong sơn động không còn thức ăn, ai biết được về sau bọn họ sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế nào.
Còn không bằng… còn không bằng đánh cược một phen! Có lẽ còn có thể sống sót!
Do đó, khi Quân Tiểu Nam dùng thịt đổi lấy dã nhân, thì dã nhân hai bộ tộc Du và bộ tộc Chương cũng không mạnh mẽ phản kháng.
Cả ngày hôm đó, đoàn người Quân Tiểu Nam dùng thịt thú đổi được hơn hai ngàn dã nhân.
Theo như thông tin mà những dã nhân bộ lạc Phàn gia nhập thị trấn phía Tây trước đó cung cấp, số lượng này chắc hẳn là tất cả dã nhân của hai bộ tộc Du và bộ tộc Chương.
Rất nhanh, đoàn người Quân Tiểu Nam đã dẫn theo những dã nhân đó rời đi.
Mà đám người Đào Khâu khi quay về sơn động liền vui vẻ khua chân múa tay.
Nhiều thức ăn như vậy! Tất cả thịt xếp thành hàng trước mặt bọn họ đều là thịt tươi mới! Bọn họ cảm thấy mình có thể ăn đến thiên hoang địa lão!
Vì vậy bọn họ cũng không điều chỉnh lượng thức ăn mỗi ngày, tất cả đều mở rộng bụng mà ăn no nê.
Đặt lên lửa nướng một chút, phần mỡ béo béo phía trên giống như có thể tích thành từng hạt lớn chảy xuống, thật là thơm!
Nhưng dã nhân ba bộ tộc Đào Xuân Phong không hề hay biết rằng, phản ứng của bọn họ đều nằm trong tính toán của Quân Tiểu Nam.
Những tảng thịt mà các binh lính ở thị trấn phía Tây dùng để đổi lấy nhóm dã nhân thoạt nhìn rất lớn, nhưng trên thực tế đó là bộ phận nhiều xương sườn.
Chẳng qua những tảng thịt đó đều đã được làm sạch phần da lông, nên tất cả những phần có thể ăn được trông rất nhiều mà thôi.
Nếu các dã nhân thuộc ba bộ tộc Đào Xuân Phong biết tính toán tỉ mỉ, tiết kiệm thức ăn thì ít nhất bọn họ cũng có thể dựa vào lượng thức ăn này chống đỡ được hai tháng.
Nhưng nếu ăn uống phung phí, không chịu tiết kiệm, vậy thì rốt cuộc có thể chịu đựng trong bao lâu lại rất khó nói.
Quân Tiểu Nam và nhóm binh lính của thị trấn phía Tây, không dẫn nhóm dã nhân hai bộ tộc Du và bộ tộc Chương trực tiếp đi thẳng đến dãy núi Tích Địa phía Tây, mà rời đi theo hướng Nam.
Chờ sau khi đoàn người thoát khỏi phạm vi quan sát xung quanh cửa sơn động của bộ lạc Phàn, tất cả dã nhân của hai bộ tộc Du và bộ tộc Chương đều được mang bịt mắt màu đen lên.
Khung cảnh băng tuyết bên ngoài thật sự khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, chỉ cần chậm chân một chút, cũng có thể khiến cơ thể của những dã nhân chỉ mặc da thú rất nhanh đã đông cứng.
Trong lòng dã nhân của hai bộ tộc Du Chương có chút sợ hãi, đồng thời trong lòng mơ hồ ẩn chứa một tia chờ đợi đến cả bản thân cũng không hiểu nên vẫn chưa phản kháng.
Hai mắt bị che khuất, không thể thấy rõ đường đi hay tình huống bên ngoài, lúc này Quân Tiểu Nam mới sắp xếp nhóm binh lính mang áo khoác dày và giày đến cho mọi người.
Tuy rằng, những dã nhân này đã từng thuộc dòng cấp cao, tùy ý bắt nạt người khác, cực kỳ đáng ghét, nhưng cũng được xem như lực lượng lao động miễn phí.
Quân Tiểu Nam còn trông cậy bọn họ sẽ chăm chỉ chuộc tội, sớm ngày tạo ra giá trị cho thị trấn nên đương nhiên sẽ không mặc kệ bọn họ bị đông cứng hay bị thương do giá rét.
Mặc dù có áo khoác và giày giữ ấm, nhưng nếu không có áo trong thì gió lạnh vẫn có thể luồn qua khe hơ giữa cơ thể và quần áo.
Lúc này, nếu đi tiếp để bảo trì nhiệt độ cơ thể thì sẽ không cảm thấy quá mức khó chịu; nhưng nếu dừng lại thì nhiệt độ cơ thể sẽ quay về mức bình thường.
Trong thời tiết rét lạnh cực độ, thật vất vả mới có thể ấm áp hơn một chút, nên không có dã nhân nào muốn lại phải chịu lạnh.
Bởi thế, không một dã nhân nào của hai bộ tộc Du Chương dừng lại gây rối, tất cả đều ngoan ngoãn nắm dây thừng trong tay, dựa vào lực kéo của dây thừng mà đi lên phía trước.
Mọi người cứ đi như vậy, ban đêm thì tìm sơn động nghỉ ngơi, ban ngày lại tiếp tục lên đường.
Chẳng qua đến buổi tối, các binh lính ở thị trấn phía Tây sẽ thu lại tất cả quần áo và giày, để phòng ngừa có người chạy trốn.
Trong sơn động có đốt lửa trại, nên sẽ không lạnh lẽo đến mức không ngủ được.
Hơn nữa mấy ngày nay, đoàn người Quân Tiểu Nam đều cung cấp đầy đủ ba bữa cơm cho các dã nhân hai bộ tộc Du Chương. Tuy rằng mỗi lần không được ăn no, nhưng cũng ăn lửng dạ, nên cả người không còn trong trạng thái mất sức nữa.
Trải qua khoảng thời gian dài tiếp xúc, dã nhân hai bộ tộc Du Chương cũng biết nhóm người đổi thịt lấy bọn họ không phải quái vật đáng sợ gì mà là dã nhân.
Chẳng qua khuôn mặt bọn họ bị thứ gì đó che mất, không thể nhìn rõ.
Đoàn người cứ như vậy tiến về phương Nam.
Đến ngày thứ năm, cuối cùng bọn họ cũng đã đến bờ biển phía Nam của dãy núi Tích Địa.
Bên tai nhóm dã nhân của hai bộ tộc Du Chương nghe được tiếng gió biển gào thét, nhưng phần lớn bọn họ đều chưa từng đến đây.
Đối với dã nhân thì khoảng cách từ nơi này đến sơn động bộ lạc Phàn cư trú thật sự quá xa.
Tộc nhân của bộ lạc Phàn không biết bơi, nơi này cũng không có thức ăn phong phú hay nước ngọt, không đáng để dã nhân đến đây.
Hơn nữa hai mắt không cách nào nhìn thấy cảnh vật xung quanh, nên bọn họ cũng không biết mình đang ở đâu.