Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh (Dịch Full)

Chương 206

Chương 206 -
Chương 206 -

Những kẻ đã từng được xem như dòng cấp cao hiện tại lại trở thành dòng cấp thấp như bộ tộc Du và bộ tộc Chương, bị biến thành bia đỡ đạn đi đến cửa động xem xét tình hình.

Kết quả bọn họ mới vừa thò đầu ra, đã bị hình ảnh bên ngoài dọa sợ.

Những quái vật đó, hai chân mọc ra từ trên nền tuyết (tuyết quá sâu, che khuất mắt cá chân), trên mặt là làn da màu xanh lơ (mặt nạ kim loại) khiến đám dã nhân sợ hãi không thôi!

Thật đáng sợ! Đặc biệt là quái vật cầm đầu (Quân Tiểu Nam)!

Trên người quái vật ấy có bộ da thú màu đỏ thẫm thật dày (áo lông vũ đỏ thẫm), bàn tay xuất hiện một cái đuôi dài (roi da nhỏ để làm màu)!

Quả thật dọa dã nhân sợ chết khiếp!

Những dã nhân của bộ tộc Du và bộ tộc Chương đang đứng phía trước muốn lui ra sau, nhưng cửa sơn động không quá lớn, dã nhân phía sau không biết có chuyện gì, còn muốn đi lên phía trước.

Rất nhanh, mấy dã nhân đứng trước liền ngã trái ngã phải, tự mình ngã xuống thành một đoàn.

Nhóc Nam:…

Hẳn là cô đã đánh giá cao sức chiến đấu của dòng cấp cao ở bộ lạc Phàn, nơi này đâu cần cô dẫn theo 500 binh lính tinh anh đến cơ chứ!

Vốn dĩ cô cho rằng bộ lạc Phàn còn chưa đến 6000 dã nhân, tuy nhân số đông nhưng bọn họ không có quần áo chống rét, không thể rời khỏi sơn động. Do đó mới dẫn theo 500 binh lính tinh nhuệ để đảm bảo an toàn cho chuyến đi này.

Aiya, thì ra cô đã đánh giá cao thực lực của quân địch.

“Gọi thủ lĩnh của các ngươi ra đây! Ta có chuyện muốn nói với hắn!”

Quân Tiểu Nam bày ra tư thế cực kỳ ngầu, đồng thời vung roi da lên.

Kết quả tuyết trên nền đất quá dày, roi da đánh xuống không phát ra âm thanh, hoàn toàn không có chút uy hiếp nào.

Vì hành vi vô ích này mà nãy giờ cô đã đứng đây cầm nó đến mức tê cứng cả tay...

“Ai? Quái vật này biết nói tiếng dã nhân!”

“Cô ấy bảo muốn tìm đại thủ lĩnh Đào Khâu, mau quay về gọi người!”

“Nhanh lên, lui vào bên trong đi!”

Một đám dã nhân từ mặt đất lồm cồm bò dậy sau đó chen chúc nhau đi vào bên trong sơn động.

Thời gian lần này bọn họ quay lại nhanh hơn nhiều, chỉ chốc lát sau Quân Tiểu Nam đã nhìn thấy dã nhân tên Đào Khâu đang đi đầu.

Hiện tại Đào Khâu trông rất gầy gò, trên người quấn vài tấm da thú, nhưng dù vậy trạng thái rõ ràng vẫn tốt hơn nhiều so với đám dã nhân kia.

Kỳ thật Đào Khâu cũng không muốn ra ngoài, nhưng người bên ngoài nói muốn tìm hắn, hắn thật sự tránh không được.

Đến cửa sơn động nhìn thử, ôi mẹ ơi, đây là quái thú đáng sợ gì thế, sao hắn chưa từng gặp qua!

“Ngươi... Ngươi là thứ gì?” Đào Khâu kìm nén sự sợ hãi, ngập ngừng hỏi thử.

Nghe tộc nhân nói quái vật này biết nói tiếng dã nhân, vậy chắc hẳn là có thể giao lưu với nhau...

Quân Tiểu Nam chưa kịp trả lời thì hai binh lính vừa nãy gõ chiêng đã không nhịn được.

“Làm càn! Thánh Nữ của bọn ta không phải đồ vật!”

Quân Tiểu Nam:...

Được rồi bảo bối, lui ra đi, hiện tại chị đây ngay cả đồ vật cũng không phải a.

“Ngươi không cần phải biết bọn ta là ai, ta chỉ muốn biết các ngươi có muốn thịt hay không?”

Tay trái Quân Tiểu Nam nhẹ nhàng ra hiệu, phía sau liền có binh lính nâng thịt thú tươi ngon lên.

Ầm ầm một tiếng, từng tảng thịt thú tươi mới với kích thước lớn nhỏ khác nhau đã được binh lính xếp thành một ngọn núi nhỏ trên mặt đất.

Những dã nhân ở phía sau Đào Khâu nhìn thấy miếng thịt có màu sắc tươi ngon, bên ngoài còn phủ một lớp mỡ trắng thật dày, quả thật là khiến bọn họ thèm đến mức cắn phải đầu lưỡi.

Nếu không phải gió tuyết lồng lộng, cửa động

cách ngọn núi thịt kia quá xa, khiến đám người Đào Khâu phải e dè; thì hầu hết bọn họ đã không nhịn được ôm lấy những miếng thịt đông lạnh này bỏ vào miệng.

“Những miếng thịt đó thật sự đều cho bọn ta sao?” Đôi tay Đào Khâu run rẩy, không thể tin nổi bèn lên tiếng hỏi.

Ha ha, vậy thì quá tốt, đang thiếu thức ăn lại có thể gặp được quái vật đưa thịt đến, Đào Khâu hắn đúng là quá may mắn!

“Đương nhiên đều cho các ngươi.” Quân Tiểu Nam thở dài, rồi chuyển chủ đề.

“Nhưng… đương nhiên sẽ không có gì là miễn phí.”

”Vậy các ngươi muốn gì?”

Nghe thấy không phải cho không, Đào Khâu cũng không quá ngạc nhiên, bởi vì bất kể là con người hay động vật thì mỗi một hành động đều có ý đồ riêng.

Quân Tiểu Nam ở sau lớp mặt nạ lạnh lẽo khẽ cong khóe miệng.

“Ta muốn dã nhân. Một dã nhân, có thể đổi được hai miếng thịt như thế này.” Ngón tay Quân Tiểu Nam chỉ vào miếng xương sườn thật lớn trên mặt đất, lên tiếng đáp.

“Thế nào, có lời đúng không?”

Nghe thấy một dã nhân có thể đổi được nhiều thịt thú như vậy, không ít dã nhân của bộ tộc Đào, bộ tộc Xuân, bộ tộc Phong động tâm.

Dù có đổi được nhiều thịt, cũng không đến phiên bọn họ.

Bộ tộc Du và bộ tộc Chương còn có nhiều dã nhân như vậy!

Nếu trao đổi dã nhân của hai bộ tộc với đối phương, nói không chừng bọn họ có thể chịu đựng qua mùa đông này!

Rất nhiều dã nhân của bộ tộc Đào, bộ tộc Xuân và bộ tộc Phong, bắt đầu thì thầm to nhỏ trao đổi với nhau.

Dã nhân bộ tộc Du và bộ tộc Chương tất nhiên cũng đoán được vận mệnh của bọn họ. Nhưng hiện giờ bọn họ đã bị giáng xuống dòng cấp thấp, nào có tư cách để phản kháng.

Hơn nữa, thức ăn tìm được trong khoảng thời gian này đều dâng lên cho dã nhân dòng cấp cao, cả người bọn họ bây giờ cũng không có sức lực thì biết lấy gì để phản kháng đây.

Hiện tại, dã nhân của hai bộ tộc này rốt cuộc cũng có thể cảm nhận được tâm tình của những dã nhân dòng cấp thấp trước kia.

Nghe thấy đề nghị của Quân Tiểu Nam, Đào Khâu đương nhiên cũng động tâm.

Trong mắt hắn, dã nhân bộ tộc Du và bộ tộc Chương vốn dĩ chính là thức ăn dự trữ.

Bây giờ, nếu trao đổi hai bộ tộc Du và bộ tộc Chương, bọn họ sẽ tránh được tình huống ăn thịt người cùng tộc.

Về phần số phận của hai bộ tộc Du và bộ tộc Chương sau này, bị giết hay bị ăn thịt, hoặc tiếp tục cuộc sống của dã nhân dòng cấp thấp thì có liên quan gì đến Đào Khâu hắn cơ chứ.

Xem như phải chịu đau khổ thì cũng không đến lượt hắn.

Không phải chỉ là tộc nhân bộ lạc Phàn ít hơn một chút thôi sao, chờ sang năm thức ăn đầy đủ lại bảo các tộc nhân sinh nhiều nhãi con hơn là được.

Thế nhưng, Đào Khâu lại không bằng lòng làm chuyện đắc tội những dã nhân này, không thể chính miệng nói ra, vì thế hắn do dự trả lời.

“Chuyện này... sợ là...”

Bình Luận (0)
Comment