Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh (Dịch Full)

Chương 205

Chương 205 -
Chương 205 -

Thời gian trôi thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đến tháng 15 - là một trong hai tháng mà nhiệt độ không khí trên toàn lục địa xanh giảm xuống thấp nhất.

Khắp đồi núi phủ kín một mảnh trắng xoá, nhánh cây trơ trọi được bao phủ bởi ánh sáng trong suốt lấp lánh. Nhìn lâu một chút, sẽ khiến dã nhân cảm thấy đau mắt.

Nhiệt độ cao nhất vào ban ngày không vượt quá âm 20 độ, còn nhiệt độ thấp nhất vào ban đêm thường giảm xuống hơn âm 30 độ.

Đối với dã nhân dòng cấp cao của bộ lạc Phàn chỉ có thể sưởi ấm bằng da thú và lửa trại, nếu lúc này rời khỏi sơn động nơi tộc đàn cư trú ra bên ngoài trời đông rét lạnh, thì chắc chắn sẽ không thoát khỏi cái chết.

Nhưng hiện giờ, bọn họ không thể không đối mặt với vấn đề cấp bách là phải “ra ngoài”.

Bởi vì trong bộ lạc không có thức ăn.

Đại thủ lĩnh Đào Khâu từng có thân hình cường tráng béo tốt nói một không hai, lúc này đã biến thành một con khỉ đen đúa gầy gò mặt ủ mày ê.

“Đại thủ lĩnh, phải làm sao bây giờ, thịt khô trong tay bộ tộc Xuân chúng tôi nhiều lắm cũng chỉ có thể trụ được thêm hai ngày...”

“Bộ tộc Phong của chúng tôi cũng như vậy...”

Tình huống không khác những gì Quân Tiểu Nam đã dự đoán.

Những dã nhân tự xưng là dòng cấp cao này đã sớm quen với việc ham ăn biếng làm, sao có thể chịu được “ngày tháng khổ cực” phải tự tay làm lấy mọi thứ.

Ban đầu, bộ lạc Phàn có tất cả 5 bộ tộc thuộc dòng cấp cao, lần lượt là: Bộ tộc Đào, bộ tộc Xuân, bộ tộc Phong, bộ tộc Du và bộ tộc Chương.

Số lượng thành viên của mỗi bộ tộc thuộc dòng cấp cao là khoảng hơn một ngàn người.

Địa vị của 5 bộ tộc dòng cấp cao cũng không mấy khác biệt, đều có thể tùy ý sai bảo bộ tộc thuộc dòng cấp thấp như nô dịch.

Nhưng chờ đến khi tất cả dã nhân dòng cấp thấp đều bị Quân Tiểu Nam đưa đi mất, bộ lạc Phàn bắt đầu vội vàng hấp tấp muốn lưu trữ một lượng lớn thức ăn cần thiết cho mùa đông.

Lúc này, quả nhiên giữa năm bộ tộc dòng cấp cao lại phân chia cao thấp.

Dã nhân thuộc 3 bộ tộc, bao gồm: Bộ tộc Đào, bộ tộc Xuân và bộ tộc Phong hợp thành liên minh, vẫn là dòng cấp cao.

Mà 2 tiểu đáng thương là bộ tộc Du và bộ tộc Chương, bị giáng xuống thành nhóm bộ tộc dòng cấp thấp mới.

Bắt đầu từ tháng 11 mùa thu đến tháng 15 năm nay, suốt 4 tháng trời, dã nhân của bộ tộc Du và bộ tộc Chương quả thật đã tìm lại toàn bộ sức lao động đã tụt dốc trong vài thập niên qua.

Thế nhưng, lượng thức ăn mà hai bộ tộc gom góp được trong năm đầy thiên tai này sao có thể đủ cho dã nhân của 5 bộ tộc ăn qua mùa đông.

Thiếu thốn lương thực thực phẩm chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Hiện tại, Đào Khâu vẫn là đại thủ lĩnh của bộ lạc Phàn, vẫn nắm quyền ra quyết định của dòng cấp cao. Trạng thái hiện giờ của hắn là đói đến mức ngực dán vào lưng, trong lòng cũng cực kỳ hoảng loạn.

Bất quá đối với chuyện bản thân có thể sống sót, trong lòng Đào Khâu chưa từng nảy sinh nghi ngờ. Nếu thật sự không được, không phải còn có thể ăn thịt dã nhân hay sao.

Dù sao bộ tộc Du và bộ tộc Chương ra ngoài lúc này, cũng sẽ bị đông chết mà thôi. Còn không bằng cống hiến một chút cho bộ lạc Phàn, để các dã nhân khác trong bộ tộc có cơ hội sống sót.

Nhưng đề nghị ăn thịt dã nhân này, cũng không thể do chính miệng Đào Khâu hắn nói ra, sao có thể để bản thân làm người xấu cơ chứ.

Trong lòng Đào Khâu đang tính toán làm thế nào để thủ lĩnh của bộ tộc Xuân và bộ tộc Phong mở miệng, thì bên ngoài sơn động nơi bộ lạc Phàn đang cư trú, đột nhiên vang lên tiếng động rất lớn.

Trời đông giá rét thế này, thứ gì có thể phát ra tiếng động đến vậy?

Nghe thử, cũng không giống tiếng của dã thú.

Bên ngoài sơn động - nơi những dã nhân dòng giống cấp cao của bộ lạc Phàn đang cư trú, Quân Tiểu Nam dẫn theo một đội dã nhân tinh nhuệ, “trang bị đầy đủ võ trang”, dàn trận đối diện cửa động.

Trên người bọn họ mặc áo lông vũ hai tầng dày khoảng mười centimet. Chân mang ủng đi tuyết làm bằng lông thú cao đến đầu gối. Trên đầu mỗi người còn đội mũ nhung có hai quả cầu lông nhỏ. Trên mặt tất cả các binh lính dã nhân đều mang mặt nạ kim loại có hình thù kỳ lạ.

Những chiếc mặt nạ đó trông vô cùng dữ tợn đáng sợ, chỉ chừa hai con mắt, còn cả khuôn mặt đều bị che khuất khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Quân Tiểu Nam ở phía sau mặt nạ: Ai nha lạnh chết mất, kim loại trực tiếp chạm vào mặt thật lạnh!

May mắn là áo giáp được sản xuất bởi xưởng sắt thép vẫn đang được cải thiện, nên lần này bọn họ chưa kịp mặc chúng. Nếu không quần áo trên người đã nặng, còn thêm áo giáp nặng trĩu, dáng người của cô còn chưa phát triển hoàn toàn, đến lúc đó đi không nổi vậy thì đúng là quá mất mặt!

Đoàn người chờ đợi nửa ngày, vẫn không có dã nhân nào đi ra khỏi cửa sơn động.

Quân Tiểu Nam không thể không phất tay lần nữa, ý bảo hai binh lính lúc nãy ra khỏi hàng tiếp tục gõ.

Rất nhanh, cái chiêng đồng đã phát ra âm thanh vang vọng cả chân trời.

“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”

Hiện tại bọn họ đang đứng gần đỉnh núi, nếu không quả thật sẽ phải lo lắng vấn đề làm tuyết lở.

Lại một lát sau, vẫn không có dã nhân nào xuất hiện, trong lòng Quân Tiểu Nam bắt đầu nghi ngờ.

Tình huống này không đúng nha, cô định dựa theo phán đoán của bản thân mà xuất hiện lúc bộ lạc Phàn không có thức ăn.

Như vậy vừa có thể khiến nhóm bộ tộc thuộc dòng cấp cao chịu khổ một chút, mài giũa tính tình bọn họ để sau này dễ dàng quản lý hơn, nhưng cũng không đến mức khiến đa số dã nhân đói chết, trong sơn động hẳn là phải có dã nhân sinh hoạt.

Nếu không chẳng lẽ bọn họ đi nhầm sơn động?

Không thể nào không thể nào, tất cả binh lính đi theo đều thuộc dòng cấp thấp của bộ lạc Phàn, nhà của mình sao có thể đi nhầm được, không thể nào.

Không phải là...

Xong rồi xong rồi, lần này chơi lớn, chẳng lẽ là cô tính sai thời gian, khiến những dòng cấp cao đó đều bị chết đói đấy chứ...

Trước khi Quân Tiểu Nam không nhịn được muốn dẫn người vào sơn động, thì cuối cùng cửa động cũng xuất hiện một đám dã nhân tụm lại với nhau để sưởi ấm.

“A!!! Quái vật! Có quái vật!”

“Thật đáng sợ! Một đám quái vật!”…

Bình Luận (0)
Comment