Đã gần một tháng các dã nhân hai bộ tộc Du Chương chưa được nhìn thấy đất liền, sáng sớm hôm nay lại cảm thấy con thuyền đang đong đưa.
Bình thường vào buổi sáng khi thức dậy, đầu tiên bọn họ phải làm bài kiểm tra văn hóa trong giờ tự học, ôn tập lại kiến thức đã học ngày hôm trước.
Nếu thành tích đạt chuẩn, được 60 điểm thì có thể được thưởng những món ăn ngon. Không biết những món ăn đó được làm từ nguyên liệu gì mà thơm đến mức có thể khiến dã nhân thèm muốn rớt răng.
Nhưng nếu ngày hôm trước không học hành chăm chỉ, bài kiểm tra trong giờ tự học không đủ điểm, vậy thì ngươi tiêu đời rồi.
Buổi sáng chỉ có một chén đựng thứ gọi là sữa bò, cộng thêm hai quả trứng còn không lớn bằng nắm tay của ấu tể.
Trong khi các dã nhân khác cùng tộc nhai ngấu nghiến mấy món ăn giòn giòn thơm ngọt béo ngậy, thì những người đáng thương không đạt tiêu chuẩn chỉ có thể thê thảm uống sữa trong chén, ăn hai quả trứng luộc không có mùi vị gì.
Người có thể nghĩ ra biện pháp tra tấn dã nhân cực kỳ dã man thế này, đương nhiên là Quân Tiểu Nam.
Nhưng thật ra, sự kết hợp giữa sữa bò và trứng gà tuyệt đối đủ chất dinh dưỡng cho bữa sáng.
Hơn nữa, đối lập với cuộc sống khổ cực trong sơn động của bộ lạc Phàn vào tháng trước, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, phải sống cuộc sống của người hầu cấp thấp, thì ngày tháng hiện tại của dã nhân hai bộ tộc Du Chương đã vô cùng tốt đẹp.
Nhưng vấn đề là, không so sánh sẽ không có đau thương.
Khóe miệng người khác đều là bột bóng nhẫy hay thịt vụn, khóe miệng của ngươi chỉ có nước bọt, thế này ai mà chịu nổi. Do đó, đám dã nhân đang chịu án phạt trên thuyền, không dám quấy rối hay lười biếng không nghe giảng bài.
Thế nhưng, bữa sáng chỉ mới là ải thứ nhất.
Buổi sáng phải học tập kiến thức, giữa trưa thức ăn phong phú đủ chất đủ lượng, bởi vì buổi chiều còn phải lao động để kiếm công điểm (điểm lao động).
Điểm lao động là thứ tốt nhưng lại rất khó kiếm!
Số lượng công việc mà các phạm nhân phải làm trong buổi chiều khá nhiều, học cách dùng lưới đánh cá bắt cá, học cách chế tạo đồ gốm từ đất sét, học cách đan giỏ bằng dây thừng, học cách khắc hoa trên lược gỗ và khung kính… tóm lại có đủ loại công việc cần phải học tập.
Hơn nữa, trong cả quá trình đều có dã nhân đã từng là dòng giống cấp thấp ở bộ lạc Phàn đích thân giám sát, nếu lười biếng hay sản phẩm không đảm bảo chất lượng, ngươi cho rằng chỉ đơn giản là không nhận được điểm lao động thôi sao?
Ngây thơ!
Điểm lao động có thể bị trừ thành âm điểm a!
Sau khi bị âm điểm, sẽ phải trả giá bằng bữa tối.
Nếu buổi sáng không được ăn no, buổi tối lại không có thức ăn thì cả ngày hôm đó chỉ có thể lấp bụng bằng bữa trưa.
Hu hu hu làm phạm nhân quá thê thảm...
Ba bữa đều ăn không đủ no cũng không phải chuyện gì lớn. Nhưng một bữa được ăn ngon, hai bữa còn lại phải uống gió tây bắc, xung quanh không ngừng truyền đến hương thơm ngào ngạt thì thật sự không nhịn nổi!
Bụng kêu vang ùng ục, gió thổi từ mặt biển lạnh buốt, đây thật sự không phải cảm giác khó chịu bình thường.
Hơn nữa, dù là giáo viên dạy văn hóa hay dạy nghề, đều là những dã nhân đã từng là dòng cấp thấp ở bộ lạc Phàn, còn luân phiên thay đổi người.
Khi lên lớp, giáo viên không cố ý lơ là hay bỏ lỡ những kiến thức quan trọng. Nhưng nếu dám ồn ào làm loạn không nghe giảng, vậy thì những tộc nhân đã từng là dòng cấp thấp ở bộ lạc Phàn có thể quang minh chính đại trả đũa những dã nhân dòng cấp cao bắt nạt mình lúc trước.
Ví dụ như trong giờ giải lao, ngươi lên bục giảng trong khoang thuyền hỏi bài, người ta có thể ngang nhiên không giải đáp cho ngươi. Bởi vì, các công việc trong thị trấn đều có sổ tay hướng dẫn, còn có cái gì mà ủy ban công tác.
Mặt khác, tiền lương của các giáo viên trong ngục giam, chỉ bao gồm việc giảng bài và chấm bài thi, không bao gồm việc giải đáp câu hỏi cho phạm nhân sau giờ học.
Lỗ hổng này đương nhiên cũng do Quân Tiểu Nam cố ý thiết kế. Quân Tiểu Nam không thích giết chóc, cô thích thu gom và tái sử dụng các loại phế phẩm.
Nếu muốn hai nhóm dã nhân của bộ lạc Phàn ở chung hòa thuận, đương nhiên phải tìm cơ hội thích hợp cho các nhãi con trút giận, cũng khiến nhóm nhãi con xấu xa kia nhận thức được sai lầm của bản thân trước kia.
Dù sao thì hiện giờ, dã nhân hai bộ tộc Du Chương đã từng ỷ vào việc bản thân thuộc dòng cấp cao, tùy tiện bắt nạt dã nhân dòng cấp thấp đã hối hận đến xanh ruột.
Thiên Đạo luân hồi, không phải không có báo ứng, chỉ là chưa đến thời điểm mà thôi!
Ai, trời xanh đâu bỏ qua cho ai.
Sau mỗi ngày học tập và làm việc, đến buổi tối sẽ tính tổng điểm lao động rồi gửi vào tài khoản của từng phạm nhân.
Sau đó xếp hạng tất cả phạm nhân, 50% phạm nhân đứng đầu sẽ được khen thưởng thêm 1 điểm lao động.
Điều này đồng nghĩa với việc tất cả các phạm nhân đều là đối thủ cạnh tranh, trừ khi có quan hệ thân thiết, nếu không ai sẽ lãng phí thời gian giảng lại bài học cho ngươi cơ chứ.
Do đó, khi lên lớp với các giáo viên, không ai dám phân tâm dù chỉ một giây!
Thế nhưng theo thường lệ, bây giờ là thời gian giờ làm bài kiểm tra buổi sáng, tại sao hôm nay lại không có giáo viên nào đến phát bài thi vậy?
Khoảng hai trăm phạm nhân hai bộ tộc Du Chương bên trong khoang thuyền, trong lòng ít nhiều cũng có chút thấp thỏm.
“Hả? Xe thức ăn đến rồi!”
“Thật là lạ! Hôm nay sao lại đến sớm thế nhỉ, bình thường không phải đều chờ đến sau khi kết thúc bài kiểm tra hay sao?”
“Có khi nào bắt đầu từ hôm nay không cần làm bài kiểm tra nữa hay không?! Hu hu hu làm phạm nhân thật khó! Sau khi ra ngoài, ta nhất định sẽ làm một dã nhân tốt!”
“Ngươi đừng có mà nằm mơ, làm gì có chuyện tốt như vậy, ngươi còn chưa rõ tình hình nơi viễn hải lao phòng này à? Làm gì có chuyện được ăn uống miễn phí!”
“Đừng cãi nhau nữa! Quản ngục đến nghe thấy sẽ trừ điểm đó!”
“À đúng vậy, nói nhỏ một chút! Giữ gìn trật tự!”
Đánh nhau ẩu đả trong ngục giam là điều tuyệt đối nghiêm cấm nếu người đó chủ động nhận trách nhiệm về lỗi lầm của bản thân, vậy thì có thể được xử lý khoan hồng.
Nếu cuối cùng quản ngục không tìm được phạm nhân nào gây sự, vậy thì tất cả phạm nhân trong khoang thuyền đều sẽ bị trừ điểm!
Dù là dã nhân đã từng mạnh mẽ như hùng ưng, nhưng ở nơi viễn hải lao phòng này vẫn phải làm việc theo quy tắc.
Lúc trước cũng có người muốn đẩy quản ngục hay giáo viên xuống biển, hoặc đánh gục bọn họ, xưng vương xưng bá ở nơi viễn hải lao phòng này. Nhưng còn chưa đánh được mấy chiêu, thì bản thân đã ngã xuống để mặc cho đối phương đánh.
Chỉ cần là dã nhân trong thị trấn làm việc trên thuyền, thì thân thủ đều lưu loát như nhau.
Một người nhẹ nhàng chấp mười người cũng không thành vấn đề!
Hơn nữa dã nhân muốn đánh giáo viên đó, đã bị trừ 100 điểm! Một lần bị trừ tận 100 điểm đấy! Ngoài ra, suốt nửa tháng còn không được ăn cơm chiều...
Chờ đến khi điểm từ âm 100 lên 0, lúc ấy còn muốn đánh giáo viên hay quản ngục ư?
Đói đến mức cánh tay cổ tay đều không nâng lên được, nào có sức động thủ, trong bụng lại không có thức ăn, ngay cả đại tiện cũng không thể.