Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh (Dịch Full)

Chương 210

Chương 210 -
Chương 210 -

Xe bữa sáng nóng hổi mang theo hy vọng của các phạm nhân, lắc lư lảo đảo được quản ngục đẩy vào bên trong khoang thuyền.

“Ký túc xá trưởng, đến đây lãnh thức ăn.”

Sau khi quản ngục sắp xếp thức ăn theo số lượng của mỗi ký túc xá, liền chia cho các ký túc xá trưởng.

“Tôi đến ngay đây!”

“Đồng chí quản ngục, ngài vất vả rồi, cứ giao cho bọn ta, đừng để bản thân mệt mỏi!”

Các ký túc xá trưởng chạy đến ân cần giúp đỡ nhóm quản ngục phát bữa sáng, ngược lại nhóm quản ngục đến đưa cơm đều không biểu lộ cảm xúc gì, một lời dư thừa cũng không nói.

Nhưng các quản ngục đều là những dã nhân đã từng là dòng cấp thấp của bộ lạc Phàn, không tránh được việc vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.

Nơi viễn hải lao phòng này, trên mỗi con thuyền lớn có khoảng 200 phạm nhân.

Những phạm nhân này, cứ mười người được xếp vào một đơn vị, mỗi đơn vị chọn ra một ký túc xá trưởng. Phân chia như vậy cũng có lợi cho việc quản lý sau này.

Trong suy nghĩ của Quân Tiểu Nam, nếu chỉ để nhóm nhãi con cường tráng trong ngục giam lao động trên biển, thì đúng là lãng phí nhân lực.

Chờ sau này khi nhóm dã nhân dòng cấp cao còn lại đến đây, căn cứ theo bảng xếp hạng điểm lao động, thì những phạm nhân đến trước sẽ từ từ chuyển lên đất liền.

Lên đất liền bọn họ vẫn giữ thân phận phạm nhân.

Bất quá phòng giam trên đất liền tiến hành quản lý theo đơn vị mười phạm nhân, nên sớm để mọi người thích ứng với sinh hoạt tập thể cũng tốt.

Còn việc lựa chọn ký túc xá trưởng là dựa theo bảng xếp hạng điểm lao động trong một tuần của mười phạm nhân trong mỗi ký túc xá, quản ngục chấm điểm, bạn cùng phòng đề cử, sau đó cộng tất cả những điểm số này lại với nhau.

Hơn nữa khi đảm nhiệm vị trí ký túc xá trưởng, ngoại trừ việc phải hỗ trợ quản lý, chia sẻ công việc với quản ngục và giáo viên ra, còn được cộng thêm 1 điểm lao động mỗi ngày.

Hiện tại, cách hiểu của mọi người về điểm lao động vẫn còn giới hạn trong việc có thể đổi được thức ăn quý giá, nhưng rất nhanh mọi người sẽ phát hiện tác dụng lớn của điểm lao động.

Mà làm ký túc xá trưởng, cũng không phải nhất lao vĩnh dật*.

*Nhất lao vĩnh dật: Gắng sức một lần để được hưởng thụ mãi mãi, mệt một lần để yên vui vĩnh viễn.

Nếu có điểm thiên vị, hay không theo kịp tiến độ của lớp văn hóa, thì tuần tiếp theo có thể sẽ bị bạn cùng phòng có thành tích ưu tú hơn cạnh tranh.

Cứ như vậy, việc quản lý viễn hải lao phòng có thả có nghiêm, có hợp tác có phân chia, có đoàn kết có cạnh tranh, tất cả đều phát triển một cách nề nếp theo đúng dự đoán của Quân Tiểu Nam.

“À thì, đồng chí quản ngục, cho hỏi hôm nay vì sao chúng ta không làm bài kiểm tra vậy?”

Trong ký túc xá có dã nhân ăn nhanh, mang chén đũa về lại xe đồ ăn, còn ký túc xá trưởng thì cẩn thận tìm hiểu thông tin.

Quản giáo thấy tất cả mọi người đều ăn gần xong, vừa thu dọn hộp cơm vừa lớn tiếng thông báo với mọi người.

“Hôm nay Thánh Nữ cho phép mọi người nghỉ ngơi một ngày, tất cả có thể vào thành mua sắm, tự do lựa chọn những thứ muốn mua.”

“Sau này cứ vào cuối tháng, đều sẽ như vậy.”

Trưởng ký túc xá và bạn tù nghe vậy liền vui mừng quá đỗi, rốt cuộc cũng có thể vào trong thành xem thử xem thế nào!

Mấy ngày nay, nhóm giáo viên thỉnh thoảng cũng sẽ giải thích cho các phạm nhân một vài quy tắc trong thành.

Ví dụ như khi nhìn thấy xe thì không cần kinh ngạc sợ hãi, cứ đi bên tay phải như bình thường là được, bởi vì giao thông trong thành quy định xe cơ động phải ưu tiên cho người đi bộ.

Bên cạnh đó cũng không thể tùy tiện ngắt lấy thức ăn trên đồng ruộng trong thành, đó đều là đồng ruộng mà nông dân thuê, không phải vật vô chủ.

Cũng như vị trí của các bộ phận hành chính quan trọng ở thị trấn phía Tây như trường học, bệnh viện, bộ phận sinh hoạt…

Dù có bất kỳ vấn đề gì cũng không cần giấu giếm, đúng giờ báo cáo, chỉ cần hợp lý, Ủy ban nhân dân thị trấn đều có thể giúp mọi người giải quyết.

Kỳ thật đối với các phạm nhân này, cuộc sống ở viễn hải lao phòng còn tốt hơn so với lúc còn là dã nhân dòng cấp cao.

Tuy rằng không thể sai sử dã nhân dòng cấp thấp làm thế này làm thế kia, còn bận rộn từ sáng đến tối không có thời gian rảnh rỗi. Nhưng dù là hương vị thức ăn, hay cuộc sống ổn định đều tốt hơn rất nhiều.

Ban đầu khi còn là dòng cấp cao ở bộ lạc Phàn, xác thật là không cần làm việc gì; nhưng lúc rảnh rỗi, không ngồi dưới bóng cây hay bên trong sơn động khua tay múa chân thì cũng chẳng có chuyện gì để làm.

Buổi tối khi đi ngủ còn phải lo lắng không biết đàn thú có đến tập kích hay không, ngày thường còn phải nhìn trời ăn cơm, giống như năm nay khô hạn, không tìm được thức ăn, chẳng phải dòng giống cấp cao cũng chịu đói hay sao. Thế thì càng đừng nói đến dã nhân hai bộ tộc Du Chương sau này cũng bị biến thành dòng cấp thấp.

Thế nhưng trong ngục giam lại không giống như vậy.

Mặc dù cả ngày phải ở trên thuyền, đôi khi sẽ bị say tàu, còn phải kiếm điểm lao động; nhưng mỗi ngày các quản ngục và giáo viên đều sẽ nói cho bọn họ biết nhiều điều mới mẻ, chỉ cần nghe lời không làm loạn, sẽ mãi mãi có đủ thức ăn, ban đêm cũng an nhàn.

Hơn nữa, các phạm nhân hai bộ tộc Du Chương đều nghe nói, chỉ cần bọn họ tiếp tục biểu hiện tốt thì sau này sẽ có cơ hội thoát khỏi thân phận phạm nhân, trở thành cư dân thị trấn chính thức, được phép dọn vào sống an toàn thoải mái trong thị trấn.

Làm cư dân thị trấn thật sự rất tuyệt, có tường thành cao lớn nguy nga, đảm bảo mạng sống vĩnh viễn an toàn, thức ăn vừa phong phú lại vừa sung túc. Vì thế đây là đều mà tất cả các phạm nhân đều muốn hướng tới.

Tuy rằng hiện giờ thân phận và cuộc sống của bọn họ xác thật có sự khác biệt rất lớn so với nhóm dòng cấp thấp cùng tộc ban đầu. Nhưng từ khi vào học lớp văn hóa, mọi người đã biết được cái gọi là công bằng, tự do và tuân thủ pháp luật.

Trước kia, mặc dù là chủ động hay bị động, bọn họ thật sự đã ức hiếp nhóm dã nhân dòng cấp thấp.

Sau khi bản thân trở thành dòng cấp thấp, biết được cảm giác đó không dễ chịu, cuộc sống hiện tại ở ngục giam xem như là đang trả nợ.

Con người chỉ cần có hy vọng, sẽ nguyện ý nỗ lực, nên hiện giờ tâm trạng của các phạm nhân rất ổn định.

“Vậy đồng chí quản ngục, khi nào chúng ta có thể vào trong thành thế?”

Ký túc xá trưởng cảm thấy tâm trạng của nhóm quản ngục hôm nay không tệ, mạnh dạn hỏi thêm vài câu.

“Tút tút! Tút tút tút!”

Đang nói, trên boong thuyền đột nhiên truyền đến tiếng còi báo động dài ngắn không đồng đều, mười mấy con thuyền lớn từng tách ra không biết khi nào đã tập hợp lại với nhau.

“Sẽ đến ngay thôi, tất cả đều đến đây xếp hàng, mang bịt mắt vào!” Nhóm quản ngục nhận được tín hiệu, lập tức ra lệnh.

“Ai ai, chúng tôi đã biết thưa đồng chí quản ngục!”

Ký túc xá trưởng nghe lệnh, chạy chậm đến bên cạnh các bạn cùng phòng của mình.

Kỳ thật trong lòng ký túc xá trưởng, có một mục tiêu nhỏ.

Trước kia hắn cũng được xem như một dũng sĩ ưu tú trong bộ tộc, vốn đang cố gắng đạt được vị trí thủ lĩnh bộ tộc Bôn. Nhưng hiện giờ, ký túc xá trưởng cảm thấy thủ lĩnh bộ tộc là cái gì chứ, có tốt hơn quản ngục hay không?

Chờ sau này khi hắn khôi phục thân phận, trở thành cư dân trong thị trấn, hắn muốn nhận công việc làm quản ngục!

Bình Luận (0)
Comment