Thật ra, khi còn ở viễn hải lao phòng, giáo viên và quản ngục cũng thường xuyên đề cập đến đãi ngộ giữa cư dân chính thức và phạm nhân có sự khác biệt rất lớn.
Nhưng vào thời điểm đó, các phạm nhân chỉ sinh hoạt trong một hoàn cảnh sống duy nhất, xung quanh cũng không có chỗ để tiêu tiền hay giải trí.
Nói trắng ra, mọi người đều là phạm nhân, đãi ngộ cũng không khác nhau lắm. Không có chênh lệch thì trong lòng mọi người cũng không có sự so sánh.
Thế nhưng hiện giờ không giống vậy, đủ loại sản phẩm rực rỡ muôn màu bày ra trước mắt.
Đúng lúc lối vào tầng một bày bán bánh mì bento, trái cây và rau củ; nhóm phạm nhân có thể hiểu được tác dụng và giá trị của những mặt hàng này, cũng biết bản thân bỏ sức lao động như nhau nhưng lại nhận được ít thức ăn hơn.
Đối đãi khác biệt rõ ràng như vậy, các loại đãi ngộ đều kém hơn người khác một bậc, đổi thành người khác trong lòng cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Khoảng thời gian 21 ngày có thể khiến dã nhân hình thành thói quen mới, tính ra các phạm nhân của hai bộ tộc Du Chương cũng đã chịu án phạt được gần 1 tháng.
Phục tùng mệnh lệnh của quản ngục và tuân thủ quy tắc đã khắc sâu trong lòng các phạm nhân. Vì thế, dù trong lòng các phạm nhân có điều gì bất mãn, cũng không một ai dám làm loạn.
Các quản ngục hạ lệnh: “Từ bây giờ, tất cả mọi người có thể tự do hoạt động trong trung tâm mua sắm, hiện tại là 9 giờ 50 phút, đúng 12 giờ mọi người tập hợp lại đây.”
“Được, đồng chí quản ngục.”
“Đã rõ đồng chí quản ngục!”
Ký túc xá trưởng dẫn theo nhóm bạn tù cùng phòng ký túc xá, một nhóm mười người đi dạo trung tâm mua sắm.
Trong thời gian chịu án chưa đến một tháng này, đa số phạm nhân đều tích cóp được 50 - 60 đồng. Nếu là ký túc xá trưởng hay phạm nhân có thành tích học tập xuất sắc thì có thể được thêm mấy đồng.
Tuy giá cả hàng hóa trong trung tâm mua sắm không cao, nhưng mấy chục đồng tiền này chỉ đủ cho phạm nhân mua một số thực phẩm và quần áo đơn giản.
Muốn mua nhiều vật dụng hơn, ví dụ như xe điện, trang phục kiểu dáng xa hoa, mỹ phẩm cao cấp... thì không đủ tiền.
Mặt khác, tuy rằng trong ngục giam, các phạm nhân đã sớm được học về kết cấu kiến trúc và vị trí phân bố các tòa nhà lớn trong thị trấn như trung tâm thương mại, toà nhà văn phòng. Nhưng nhóm giáo viên và quản ngục sẽ không giải thích kỹ càng tỉ mỉ cho phạm nhân cách sử dụng cụ thể của từng sản phẩm.
Các sản phẩm mới lạ như đồ chơi, một số món ngọt đặc thù… đừng nói đến việc có mua nổi hay không, các phạm nhân căn bản không thể tưởng tượng được mấy thứ đó sử dụng như thế nào.
Hiện tại, các phạm nhân của hai bộ tộc Du Chương chẳng khác gì loài khỉ lạc vào xã hội nhân loại, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy mới lạ và khó hiểu.
Ngoại trừ bỏ vào giỏ hàng một vài loại trái cây và thức ăn mà bọn họ đã từng ăn qua, cũng chỉ có thể mờ mịt đứng trước kệ hàng, cẩn thận quan sát cách cư dân thị trấn mua sắm.
“A mẫu, ta muốn một chiếc xe đồ chơi, trên kệ có mẫu mới nhất kìa!” Có tiểu ấu tể dã nhân trong thị trấn, nhìn thấy mẫu đồ chơi mới liền đi không nổi, năn nỉ người nhà mua cho.
“Không phải tuần trước mới mua cho ngươi một chiếc màu xanh lục hay sao, vì sao tuần này lại muốn mua cái mới.”
Gia trưởng cảm thấy nhãi con tiêu tiền lung tung, không gánh vác gia đình không biết quý trọng củi gạo, liền cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
“A mẫu, người mua cho ta đi mà, Ngưu Ngưu nhà bên cạnh đã có mẫu mới nhất, ta cũng muốn!”
“Được rồi được rồi, a mẫu mua cho ngươi được chưa, vậy hôm nay về nhà ngươi phải giúp đỡ làm việc nhà đấy.”
Người mẹ chịu không nổi nhãi con năn nỉ, chưa được mấy câu đã thỏa hiệp, nhưng vẫn còn nhớ phải để nhãi con lao động nhiều hơn.
“Hi hi hi hi a mẫu là tốt nhất!”
Tiểu ấu tể hoan hô nhảy nhót chạy đến trước kệ hàng, chọn mẫu đồ chơi có kiểu dáng mới mà mình thích.
Trong các phạm nhân đến từ hai bộ tộc Du Chương cũng có ấu tể. Chẳng qua năm nay hạn hán kéo dài, nên bộ lạc Phàn không sinh thêm con.
Tiểu ấu tể có thể chất quá kém hay quá nhỏ tuổi cũng đều không qua khỏi trận hạn hán này.
Những phạm nhân ấu tể còn sống phần lớn đều là trẻ em hơn 10 tuổi.
“Em trai nhỏ, thứ trong tay ngươi là gì vậy, chơi như thế nào?” Có phạm nhân ấu tể không chịu được sự cám dỗ của món đồ chơi mới lạ, bèn tiếng lên hỏi thăm.
Nếu hiện tại đang ở bộ lạc Phàn, ấu tể trong thị trấn đang đứng đối diện này đến từ dòng cấp thấp, thì phạm nhân ấu tể này có thể đã tự tay đoạt lấy đồ chơi.
Nhưng gần một tháng sống trong nhà tù, dù là phạm nhân ấu tể cũng hiểu được đạo lý không thể tùy tiện cướp đồ của dã nhân khác.
“Đại ca ca, đây là mẫu ô tô chạy bằng điện mới nhất, cho pin vào thì có thể điều khiển bằng điều khiển từ xa, có đến mấy màu khác nhau!”
Ấu tể trong thị trấn không cảnh giác, vui vẻ chia sẻ cho tiểu ca ca cùng trang lứa món đồ chơi mà mình vừa phát hiện.
“Nhóc Quả, mau lại đây!” A mẫu của ấu tể trong thị trấn một tay túm lấy nhóc con nhà mình.
“Đừng nói chuyện với bọn họ, đó đều là phạm nhân đang chịu án phạt, chính là những dã nhân xấu xa đến từ dòng cấp cao của bộ lạc Phàn!”
A mẫu của ấu tể đó nhận ra đồng phục phạm nhân mà đối phương đang mặc trên người. Báo chí đã sớm đưa tin hôm nay nhóm phạm nhân sẽ đến thị trấn, còn có hình ảnh đính kèm.
Bà ấy vừa che chở nhóc con nhà mình, vừa chỉ trỏ các phạm nhân.
Ấu tể thị trấn cũng từng nghe qua.
“Hừ, ngươi chính là dã nhân xấu xa lúc trước đã từng bắt nạt Ngưu Ngưu, ta là nhóc con chăm ngoan, sẽ không chơi với nhóc con xấu xa!”
Ấu tể thị trấn vừa dứt lời liền đặt đồ chơi trong tay lên kệ hàng lại, thở phì phò kéo a mẫu đi.
Ngưu Ngưu là hàng xóm của nhóc, hai người cũng là bạn học cùng lớp, quan hệ rất thân thiết.
Đối với dã nhân xấu xa bắt nạt bạn tốt của mình, ấu tể thị trấn không muốn chơi với bọn họ.
Hơn nữa ấu tể thị trấn này đến từ bộ lạc có quan hệ thông gia ở khu vực phía Tây, ban đầu dòng cấp cao của bộ lạc Phàn không cho phép dã nhân ở khu vực phía Tây bọn họ đi săn ở dãy núi Tích Địa, tiểu ấu tể này cũng xem như là dã nhân từng bị các phạm nhân đó bắt nạt.
Ấu tể phạm nhân không nhận được câu trả lời, lại chưa từng bị dã nhân cùng trang lứa đối xử như vậy, nên rất nhanh đã đỏ mắt.
“Ai, không sao mà nhãi con, chúng ta cũng mua cái gọi là xe gì đó, không thèm chơi với hắn.”
Ấu tể phạm nhân và a mẫu ở chung một ký túc xá, a mẫu của hắn nhìn thấy chuyện này, cũng chỉ có thể an ủi nhóc con nhà mình.
Ấu tể phạm nhân cũng biết lúc trước bộ tộc của hắn đã làm chuyện sai trái, đối phương không phải vô duyên vô cớ như vậy, hắn chỉ là có chút khó tiếp thu mà thôi.
Được a mẫu an ủi, ấu tể phạm nhân cố gắng ngừng khóc, ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng a mẫu của hắn cầm chiếc xe điện lên nhìn thử, không ngờ giá của nó đến tận 12 đồng.
Trong tay chỉ có mấy chục đồng, tính thêm tiền lương của nhóc con và giống đực cũng chỉ có hơn một trăm đồng. Nếu mua món đồ chơi này, thì không thể mua thêm nhiều thức ăn.
Bọn họ vất vả lắm mới có thể bước ra khỏi nhà tù trên biển, thay vì mua món đồ chơi không biết sử dụng như thế nào còn không bằng mua thêm nhiều thức ăn hơn.
A mẫu của ấu tể phạm nhân có hơi sầu não.
“Nhóc con, hay là… hay là chúng ta không mua chiếc xe này, nó đắt lắm, bên kia có mấy loại trái cây nhìn rất ngon, chúng ta mua nhiều một chút nhé.”