“Oa hu hu…”
Ấu tể phạm nhân cũng chỉ mới mười mấy tuổi, nhìn qua không khác gì đứa bé tám chín tuổi ở Lam Tinh.
Bị ấu tể cùng trang lứa chán ghét và xa lánh, lại bị người nhà của đối phương chỉ trích, còn thêm việc bị a mẫu từ chối, đồng thời cảm giác tội lỗi từ sâu trong nội tâm khiến ấu tể phạm nhân tủi thân, thật sự không nhịn được lớn tiếng khóc lên.
“Hu hu hu a mẫu ta không muốn làm phạm nhân... Ta không muốn làm dòng cấp cao… Oa oa.”
Lời an ủi của giống cái và tiếng khóc thét của nhãi con cũng đã thu hút sự chú ý của phạm nhân a phụ đang đứng xem mấy món đồ mới lạ.
Phạm nhân a phụ nghe vậy cũng cảm thấy buồn rầu, định đánh nhóc con của mình một cái thì chợt nhớ đến quản ngục đã nói không được tùy tiện đánh dã nhân, kể cả tiểu tể tử cũng không được.
Hắn chỉ có thể hậm hực thu tay, căng da đầu bước tới an ủi.
“Được rồi đừng khóc, không phải quản ngục nói, sau này chúng ta có thể trở thành cư dân chính thức hay sao, bây giờ ngươi khóc cũng không có tác dụng gì.”
“Hơn nữa, bây giờ chúng ta đã không còn là dòng cấp cao của bộ lạc Phàn mà là phạm nhân của thị trấn phía Tây, được Thánh Nữ mua về, ngươi quên rồi sao?”
A phụ a mẫu an ủi hơn nửa ngày, rồi học theo cư dân thị trấn mua mấy loại kẹo mới lạ mới dỗ được nhóc con.
Giữa trưa, các phạm nhân cùng nhau ăn cơm trưa ở căng tin. Những món ăn ở đây cũng không khác mấy so với thức ăn trong nhà tù, các phạm nhân xem như có thể thở dài nhẹ nhõm.
Cả buổi sáng, làm cái gì cũng bị người ta chỉ trỏ, nói này nói kia.
Nếu không phải thị trấn có luật pháp ràng buộc, có khi bọn họ đã bị ném rau hư trứng thối đầy đầu.
Có luật pháp thật tốt, có quy tắc thật tốt, thị trấn thật tốt.
Về chuyện cơm ăn áo mặc, Quân Tiểu Nam trước nay đều không làm khó hay cắt xén thức ăn của các phạm nhân.
Cô muốn những dã nhân đã từng là dòng cấp cao ấy hối cải và thay đổi, hoàn toàn biết được sai lầm của bản thân, sau đó trở thành một dã nhân tốt của thời đại mới, chứ thật sự không muốn bức tử bọn họ.
Sau khi ăn cơm trưa, nhóm phạm nhân đã lăn lộn cả ngày hôm nay nên hầu hết đều có chút mệt mỏi.
Chủ yếu là mệt tim, lần đầu đi dạo trong thị trấn nên phấn khởi, thấp thỏm, khẩn trương xem lẫn với cảm giác áy náy và tội lỗi không tên.
Giờ phút này, dù là phạm nhân thành niên hay phạm nhân ấu tể đều cảm thấy có chút hoài niệm nơi xưa chốn cũ. Mấy ngày nay, mọi người đều đã quen với cuộc sống ở viễn hải lao phòng.
Tuy rằng, không gian trong khoang thuyền chật hẹp, không có nhiều thứ để giải trí như ở đây, còn phải học nghề và học văn hóa cả ngày. Nhưng ít ra trên vùng biển bình yên kia, tất cả phạm nhân đều bình đẳng, không phân biệt cao thấp trên dưới.
Bất kể là người có thành tích học tập xuất sắc hay làm ký túc xá trưởng, nhận được nhiều điểm hơn so với các dã nhân khác, thì cũng không thể đảm bảo tình huống sẽ không có gì thay đổi.
Chỉ cần chịu khổ một chút, tự mình cố gắng thêm một chút đều có thể đạt được.
Trong khoảng nửa buổi chiều, quản ngục dẫn hai đội phạm nhân cầm tay nhau, trên tay xách theo túi lớn túi nhỏ đựng sản phẩm mua sắm quay về viễn hải lao phòng.
Chờ đến khi tất cả các phạm nhân và quản ngục bước lên thuyền ở bến tàu phía Tây, đội trưởng tiểu đội hộ vệ mới chạy đến văn phòng của Quân Tiểu Nam, báo cáo lại với cô chi tiết tất cả mọi chuyện xảy ra trong thị trấn ngày hôm nay.
Sau khi Quân Tiểu Nam nghe xong thì gật đầu.
“Được, ta biết rồi, vất vả cho ngươi.”
Đội trưởng tiểu đội hộ vệ sau khi hoàn thành công việc báo cáo liền quay về vị trí trực của mình.
Quân Tiểu Nam lại gọi tiểu thư ký Bôn Chi đến.
“Giáo án giao cho ngươi lúc trước đã hoàn thành hay chưa?”
Quân Tiểu Nam đã sớm dự đoán được tình huống mà các phạm nhân sẽ gặp phải khi vào thành, tình huống cũng không mấy khác biệt so với dự đoán.
Đúng là cô cố ý chỉnh những phạm nhân đó, cũng muốn các dã nhân trước kia đã từng bị bắt nạt có thể nhân cơ hội này để trút giận.
Bất kể dù là cảm xúc gì, nếu cứ kìm nén mãi trong lòng cũng không tốt.
Vì số lượng phạm nhân hiện tại không nhiều lắm, chỉ khoảng 2000 người, hơn nữa bọn họ hiện đang ở viễn hải lao phòng, không cần ngày nào cũng phải sống chung với cư dân thị trấn; nên mâu thuẫn giữa cư dân thị trấn và phạm nhân không sâu.
Có thể sau này, chờ khi những phạm nhân này quy củ hơn một chút, lại vào ở nhà tù trên đất liền bên cạnh thị trấn một khoảng thời gian thì cơ hội để phạm nhân vào thành cũng sẽ tăng lên.
Hơn nữa, chuẩn bị sẽ có thêm một đám phạm nhân dòng cấp cao đến từ bộ lạc Phàn, đến lúc đó dù luật pháp trong thành có nghiêm khắc thế nào thì cũng không thể tránh khỏi tình huống luật pháp không trách công chúng.
Nếu dòng cấp cao của bộ lạc Phàn đến đây vô tình xảy ra mâu thuẫn với cư dân thị trấn phía Tây đã từng là dòng cấp thấp, vậy chẳng phải lục địa xanh sẽ mất đi một phần sức chiến đấu hay sao.
Còn không bằng như bây giờ, để hai nhóm dã nhân từ từ ở chung, thử tiếp xúc với nhau trong tình huống có thể kiểm soát.
Mặc dù sẽ phát sinh không ít tranh chấp hay cãi vã, nhưng tiếp xúc với nhau trong thời gian dài sẽ dần hình thành thói quen, nên cũng không đến mức vừa thấy mặt liền hận không thể giết chết đối phương.
Có câu nói đổ bất như sơ*, chính là như vậy.
*Đổ bất như sơ: Một mực chặn kín không bằng khai thông hợp lý. Ý chỉ sự vật sự việc không thể trực tiếp áp chế, mà tùy vào hoàn cảnh sẽ có cách xử lý khác nhau để đưa việc ấy đi vào quỹ đạo, tránh xảy ra tình huống không mong muốn gây ra phản ứng ngược.