Tuy nhiên, cũng không thể khiến các phạm nhân trong nhà tù cảm thấy cuộc sống này không còn hy vọng. Do đó, ngoại trừ những lúc bình thường để các quản ngục và giáo viên vẽ ra tương lai tươi đẹp, Quân Tiểu Nam còn dự định bắt đầu lên đến tiểu học sẽ thêm vào chương trình giảng dạy về tư tưởng đạo đức.
Biết lễ nghi - liêm sỉ, không cầu tương lai phạm nhân sau khi cải tạo phẩm hạnh sẽ cao đẹp hơn bao nhiêu, nhưng ít ra phải biết tuân thủ pháp luật.
Hơn nữa mọi người phải biết, những dã nhân từng phạm sai lầm trong quá khứ vẫn có thể sửa sai.
Dã nhân dựa vào cố gắng của bản thân sẽ dần tiến bộ.
Không chỉ các phạm nhân, mà gần đây tất cả cư dân thị trấn cũng đều dành thời gian để học thêm chương trình về pháp luật.
Về sau, chương trình học về pháp luật và tư tưởng đạo đức sẽ trở thành môn học bắt buộc trong chương trình tiểu học.
Pháp luật hiện hành tại thị trấn phía Tây, cũng không nghiêm khắc như ở Lam Tinh, đây cũng là do Quân Tiểu Nam tự mình lựa chọn.
Cô tham khảo luật pháp Lam Tinh ở thư viện bên trong toà nhà tiếp viện, tổng hợp và điều chỉnh lại một vài quy định pháp lý để áp dụng cho cư dân thị trấn trong giai đoạn hiện tại.
Chương trình tư tưởng đạo đức không chỉ dạy mọi người biết đoàn kết, yêu thương và giúp đỡ nhau như thế nào; mà còn bao gồm một vài phương pháp giúp thư giãn tâm hồn và điều chỉnh tâm trạng của bản thân.
Dù gì thời gian chịu án phạt rất dài, tâm lý ít nhiều gì cũng sẽ gặp vấn đề.
Trong tương lai, các phạm nhân sẽ quay lại cuộc sống văn minh bình thường, nếu để vấn đề tâm lý ảnh hưởng đến công việc hay cuộc sống về sau, thì chẳng phải đã tự gài bom vào quá trình phát triển của thị trấn hay sao.
Tát một cái rồi đưa một trái táo ngọt, hai tay đồng thời nhận được cả đau đớn và ngọt ngào.
Vừa phải để những dã nhân xấu xa sửa chữa sai lầm, vừa phải bồi thường cho nhóm dã nhân bị tổn thương, đồng thời giúp bọn họ học được cách tha thứ - thân làm tộc trưởng như Quân Tiểu Nam có thể nói là rầu thúi ruột.
Tiểu thư ký Bôn Chi nghe Quân Tiểu Nam hỏi, vội vàng tìm hai quyển giáo án đã được chỉnh sửa trên bàn làm việc.
“Đều đã hoàn thành, thưa Thánh Nữ.”
Bôn Chi là trợ thủ đắc lực của Quân Tiểu Nam, nên bàn làm việc của hai người đều ở trong cùng một phòng, để tiện nói chuyện với nhau.
Quân Tiểu Nam lật xem từ đầu đến cuối, không phát hiện vấn đề gì lớn nên bèn đưa lại cho Bôn Chi.
“Mang đến cho Ổn A Cống ở bộ phận giáo dục xem lại một lần nữa, nếu không có điểm nào khó hiểu hay không thích hợp thì mang đến xưởng giấy in số lượng lớn.”
Hiện giờ xưởng giấy không chỉ nghiên cứu phát minh và sản xuất các loại giấy, mà còn đảm nhận thêm chức năng in ấn.
“Vâng Thánh Nữ.”
Qua thời gian dài tiếp xúc, tiểu thư ký Bôn Chi đã không còn sợ Quân Tiểu Nam như trước.
Tuy rằng, thời điểm sắc mặt của Quân Tiểu Nam trở nên nghiêm túc, cơ thể Bôn Chi theo bản năng vẫn cảm thấy căng thẳng, nhưng ít ra không còn luống cuống tay chân như trước.
Ngày mai là ngày 1 tháng 16, cách thời gian Quân Tiểu Nam đến Hỗn Độn Đại Lục tính ra đã gần một năm hỗn độn.
Trên màn hình tầng một bên trong toà nhà tiếp viện của Quân Tiểu Nam, từ sau khoảng thời gian cô mua nhóm phạm nhân dòng cấp cao của bộ lạc Phàn, ngoại trừ nhận được thông báo tăng nhân số thì đến giờ vẫn không có bất kỳ thông tin nhắc nhở gì khác.
Không biết hiện giờ tiến độ phát triển của lục địa xanh đang ở hạng mấy, cũng không biết cụ thể khi nào có thể nhận được tin tức xếp hạng nên trong lòng Quân Tiểu Nam có chút phiền não.
Nhưng cũng may, phần thức ăn lúc trước cô để lại cho ba bộ tộc thuộc dòng cấp cao của bộ lạc Phàn chắc hẳn đã sắp bị bọn họ ăn hết rồi.
Hiện tại vẫn còn trong mùa đông giá rét, trừ khi Quân Tiểu Nam lại cung cấp thêm thức ăn, nếu không bọn họ không còn cách nào để tiếp tục sinh tồn.
Việc hợp nhất số dã nhân còn lại của bộ lạc Phàn cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Hơn nữa xưởng đóng tàu đã thành công chế tạo ra con thuyền có sức chứa lớn.
Nếu may mắn, có thể chờ đến sau khi lục địa xanh bọn họ hoàn thành việc thống nhất mới bắt đầu tiếp xúc với dã nhân trên những lục địa khác.
Nếu không may, quân địch hung tàn kéo đến trước khi bọn họ phát triển vững mạnh, thì cùng lắm Quân Tiểu Nam sẽ hạ lệnh để mọi người lên thuyền chạy trốn trước.
Chỉ cần sống sót thì sẽ có cơ hội.
Nghĩ đến đây, Quân Tiểu Nam tạm thời gác lại nỗi lo âu, chuẩn bị tan làm về nhà ăn cơm.
Hôm nay Ma La lại muốn đến cọ cơm, Quân Tiểu Nam cảm thấy gần đây đứa nhỏ này ân cần quá mức, rất kỳ quái.