Binh lính dã nhân hai bên không thể lao vào đánh nhau, ở tại chỗ đợi lệnh cũng không được, lui về thì hình như không đúng, chỉ có thể tiến thoái lưỡng nan ngơ ngác đứng đó.
Mặc dù không hiểu đối phương nói gì, nhưng vẻ mặt bọn họ đều mê mang buồn rầu như nhau.
Có đứa bé lanh lợi lén đến gần hai thủ lĩnh một chút, muốn nhìn thử xem rốt cuộc thái độ của lão đại là như thế nào.
Nhưng hai người nói chuyện nửa ngày, đứa bé lanh lợi một câu cũng không hiểu, chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi quay lại đám đông.
“Thế nào? Thủ lĩnh nói thế nào?”
“Không biết a, nghe không hiểu a…”
Sau đó binh lính hai bên chỉ có thể yếu ớt bước từng bước nhỏ, thấp thỏm đi về phía thủ lĩnh. Dần dần, người ngựa hai bên tập trung lại với nhau tạo thành một đám đông ồn ào.
Sau đó các binh lính lục địa xanh lục liền nhìn thấy, Thánh Nữ của bọn họ dường như rất tức giận, thậm chí xoay người không thèm nhìn thủ lĩnh của lục địa xanh vàng.
Binh lính dã nhân lục địa xanh lục cảm thấy bản thân đã hiểu ý của Thánh Nữ, hành động đó chứng tỏ không thể giải quyết, bọn họ sôi nổi cầm lấy vũ khí, chuẩn bị chiến đấu!
Thế nhưng không bao lâu, không ngờ thủ lĩnh của lục địa xanh vàng lại ủy khuất túm chặt lấy một góc áo của Thánh Nữ! Hình như đang... xin lỗi?
Binh lính dã nhân lục địa xanh lục lại cảm thấy bản thân không hiểu gì, tóm lại là có muốn đánh hay không?
Tuy nhiên, bọn họ cảm thấy nếu đánh nhau... thì chỉ cần một mình Thánh Nữ thôi là đã có thể chiến thắng!
Cuối cùng, không có binh lính dã nhân nào biết hai thủ lĩnh đang nó gì.
Dù sao sau đó, thủ lĩnh của lục địa xanh vàng đã dẫn theo nhóm binh lính của anh đến thị trấn phía Bắc vẫn chưa kịp trang trí ăn không uống không!
Hơn nữa, không ngờ thủ lĩnh của lục địa xanh vàng kia, còn không biết xấu hổ ngày ngày chạy đến quấn lấy Thánh Nữ của bọn họ! Đoạt lấy đồ vật trong tay Thánh Nữ như quần áo, hộp cơm, ấm nước...
Không nhìn ra được… thì ra vị thủ lĩnh này lại là tiểu bạch kiểm! Cứ giả vờ hung dữ, nhưng trên thực tế còn không phải muốn dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm hay sao.
Rất nhiều dã nhân của lục địa xanh lục, đều cảm thấy bản thân còn mạnh hơn nhiều so với thủ lĩnh của lục địa xanh vàng.
Ít nhất bọn họ sẽ không dựa dẫm vào giống cái nuôi sống bản thân!
Mà binh lính đến từ lục địa xanh vàng cũng không hiểu tại sao lại như thế này, thủ lĩnh của bọn họ trước kia không giống như vậy? Lúc trước thủ lĩnh cực kỳ hung dữ! Một ngày dường như không nói được mấy câu! Đâu như bây giờ, dáng vẻ này...
Binh lính dã nhân của lục địa xanh lục: Hừ! Ăn cơm mềm!*
*Ăn cơm mềm: Chỉ người đàn ông ăn bám phụ nữ.
Binh lính dã nhân của lục địa xanh vàng: Không... Không không không phải!
Một thời gian sau đó, nhân lực của hai bên bắt đầu xác nhập luyện binh, cùng nhau lao động.
Trên lục địa xanh vàng cũng bắt đầu có đường lớn, ô tô chạy khắp nơi, còn có thị trấn mới được xây dựng, mảng đồng ruộng bao la, trường học và khu thương nghiệp.
Bất quá hiện tại, người vui vẻ nhất trong số những người tham gia chắc hẳn là người tham gia ban đầu của lục địa màu vàng.
Người tham gia ban đầu của lục địa màu vàng vốn là giáo viên trung học, lý tưởng của đối phương chính là dạy học và giáo dục, nâng cao văn hóa và đạo đức cho những đóa hoa tương lai của Tổ quốc.
Tuy rằng Quân Tiểu Nam và Cố Diễn cũng xem trọng việc phát triển văn hóa, nhưng bọn họ càng tập trung vào quân đội, vũ khí và lương thực.
Về phần vấn đề giáo dục đã được giao cho người tham gia của lục địa màu vàng, chuyện này khiến người tham gia của lục địa màu vàng vui muốn chết.
Mỗi ngày đều giống như được tiêm máu gà đi đến các lớp học khác nhau, một mình dạy năm sáu tiết học cũng không thành vấn đề!
Hơn nữa Quân Tiểu Nam lấy ra cả xe điện và ô tô, khiến người tham gia của lục địa màu vàng phải thường xuyên chạy tới chạy lui khắp các trường học ở mỗi thị trấn khác nhau vui vẻ không chịu được.
Còn việc có thể quay về Lam Tinh hay không, dạy học ở nơi nào cũng là dạy, trồng cây ở nơi nào cũng như nhau. Chỉ cần có thể tiếp tục tỏa sáng trong ngành giáo dục, thì người tham gia của lục địa màu vàng đã rất thỏa mãn.
Huống chi, trong lòng hắn những dã nhân này quả thật là mấy đứa trẻ đáng thương, sống trong gia đình nghèo khổ không có tiền đi học, đều khiến người ta yêu mến.
Mà Hỗn Độn Đại Lục quả thật chính là thiên đường của người cuồng dạy học!
Trong lòng người tham gia của lục địa màu vàng đã quyết định một điều, chờ sau này khi Quân Tiểu Nam và Cố Diễn cướp về cho hắn, không phải, là tìm thêm thật nhiều trẻ em thất học ở các lục địa khác, hắn nhất định sẽ càng tỏa sáng mãnh mẽ hơn!
Thật ra trước kia, người tham gia của lục địa màu vàng cực kỳ u sầu.
Tuy rằng nhà ăn trong trường học có cơm, nhà kho cũng có đồng phục với độ dày thích hợp, nhưng cũng không thể chịu nổi việc mỗi đều ăn các món ăn và mặc quần áo giống nhau!
Còn có một vấn đề mà người tham gia của lục địa màu vàng không muốn đối mặt - chính là lúc ấy trên cả lục địa chỉ có mỗi một giáo viên thể dục là hắn mà thôi, điều này khiến hắn vô cùng thống khổ.
Hắn là giáo viên văn hóa, chuyên về các lĩnh vực nghiên cứu nâng cao hay viết văn. Thế nhưng mỗi ngày đều phải học thể dục, nếu không có thể sẽ bị những người tham gia khác đánh chết.
Những chuyện xảy ra trong quá khứ thật sự quá thảm, khiến hắn không muốn nhớ lại.
Bất quá sau khi Cố Diễn tìm được bạn gái, cuộc sống mà người tham gia ở lục địa màu vàng trải qua cũng dễ chịu hơn nhiều.
Mỗi ngày không chỉ muốn đến trường nào dạy học thì có thể đến ngay trường đó, muốn dạy môn nào cũng có thể dạy môn đó, còn có thể thường xuyên dạy kèm cho các dã nhân khác nhau.
Hơn nữa, mấy đề bài nâng cao mà trước kia hắn nghĩ ra trong những buổi tối cô đơn cũng có đất dụng võ.
Không ngờ, ở thị trấn phía Tây của lục địa xanh lục còn có một viện nghiên cứu! Có thể gặp được người có chung sở thích! Có thể cùng nhau thảo luận vấn đề học thuật thật sự rất sảng khoái!
Hiện tại, người tham gia của lục địa màu vàng cảm thấy việc xuyên đến Hỗn Độn Đại Lục cũng không tệ,
có thể sống đến 200 tuổi, ít nhất còn có thể làm giáo viên thêm 80 năm so với khi ở Lam Tinh.