Ban đầu, khi Cố Diễn trôi dạt đến lục địa màu vàng cũng không dám động thủ trước, bởi vì anh sợ xúc phạm cô.
Chờ sau này, khi bắt được người tham gia của lục địa màu vàng, phát hiện đối phương là nam giới. Cố Diễn thử mấy lần, xác định đối phương không phải nữ cải nam trang liền sắp xếp vài binh lính dã nhân nhốt người tham gia đó lại, không để ý đến nữa.
Sau đó cứ như thường lệ để những dã nhân đã biết chữ dạy chữ cho dã nhân ở đây. Không ngờ lại phát hiện, dã nhân lục địa màu vàng còn biết nhiều chữ cái hơn những dã nhân lục địa xanh lơ...
Sau khi tra hỏi, Cố Diễn mới biết được, thì ra người tham gia này là giáo viên, lúc xuyên qua còn mang theo trường học.
Chẳng trách trên người những binh lính dã nhân này đều mặc đồng phục thống nhất, lúc ấy anh còn tưởng đối phương có sở thích kỳ lạ... Hơn nữa đánh nhau cũng rất hỗn loạn, không bao lâu đã bị bắt giữ.
Cố Diễn thương lượng với người tham gia này, ra điều kiện chỉ cần hắn không tranh giành cơ hội trở về thì có thể tha cho hắn một mạng, sau đó vị giáo viên này vẫn tiếp tục dạy học như bình thường.
Thời gian trôi qua cũng đã đến ngày này.
Anh nhớ rõ, năm trước đã từng nhìn thấy người này. Tuy rằng cách ăn mặc của dã nhân trên lục địa xanh lục giống nhau, trang phục của mọi người cũng không khác lắm. Nhưng Cố Diễn vừa liếc mắt đã có thể nhận ra đối phương không phải dã nhân bình thường, mà là người tham gia như anh.
Lúc ấy vóc dáng của đối phương vẫn chưa phát hoàn thiện, khoảng cách lại rất xa nên Cố Diễn cũng không mấy để ý.
Hiện tại, nhìn nước biển giữa hai lục địa dần dần biến mất, dường như lập tức sẽ liên kết với nhau, trái tim của Cố Diễn không nhịn được điên cuồng đập loạn.
Thật sự rất giống cô ấy!
Tuy ngũ quan khác nhau hoàn toàn, nhưng hành vi cử chỉ, khí chất, ánh mắt.
Sao Cố Diễn có thể không nhận ra người mà anh chung sống từ nhỏ đến lớn, người mà anh bảo vệ đến lúc trưởng thành cơ chứ.
Tìm kiếm nhiều năm như vậy, mặc dù hiện giờ trong lòng đã xác định 99%, nhưng anh lại không dám nhận.
Cô vẫn chưa nguôi giận nữa, vẫn đang rất giận anh.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ tức giận như ngày hôm đó cả.
Làm sao bây giờ?
Cô trách anh, nhưng đúng là anh đáng bị như vậy.
Chỉ trong nháy mắt nhưng tâm trí của Cố Diễn thay đổi 360 độ.
Lúc này, lục địa xanh lục và lục địa xanh vàng đã di chuyển đến cạnh nhau.
Sau một hồi đất núi rung chuyển ngắn ngủi, binh lính dã nhân hai bên đều thong thả bước đến chỗ đối phương.
Cảnh tượng hiện tại vô cùng kỳ dị.
Lẽ ra, binh lính dã nhân hai bên phải nhanh chóng lao vào đánh nhau, dùng hết sức lực không để đối phương tiến lên phía trước một bước.
Thật ra vài phút trước, trong lòng binh lính hai bên đều nghĩ như vậy.
Nhưng vấn đề là, thủ lĩnh hai bên, không hẹn mà đồng thời càng đi càng chậm, càng đi càng chậm.
Thủ lĩnh dẫn đầu đi chậm, đương nhiên sẽ khiến binh lính dã nhân phía sau không thể đi nhanh được.
Thậm chí khi người ngựa hai bên chỉ cách nhau hơn mười mét, nhóm binh lính đứng ở hàng đầu tiên đã phát hiện dã nhân bên phía đối phương cũng đang tiến từng bước nhỏ.
Mà nhóm binh lính dã nhân ở phía sau vì không nhìn thấy tình huống phía trước, nên thậm chí đã dừng lại nghỉ ngơi.
Trong lòng Quân Tiểu Nam cũng có cảm giác quen thuộc mãnh liệt, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao Cố Diễn lại không nói lời nào?
Như vậy không giống anh chút nào?
Tuy rằng, bình thường ở trước mặt người ngoài Cố Diễn luôn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, nhưng khi đối mặt với Quân Tiểu Nam, Cố Diễn quả thật nói nhiều đến mức khiến người ta phiền chết.
Chẳng lẽ... Mình nhận lầm người?
Khi Quân Tiểu Nam đang do dự không biết mình có nên mở miệng trước hay không, thì binh lính dã nhân ở bên phía đối điện đã lên tiếng nói chuyện, thoạt nhìn dường như đang đảm nhiệm chức vụ tiểu đội trưởng, trông rất uy nghiêm.
“Nhẫm đảo tích hưởng…? Nhẫm đến chết đại không đạt?”
Quân Tiểu Nam:...
Một đám binh lính của lục địa xanh lục đang khẩn trương:...
Đang nói gì vậy nhỉ? Một chút cũng không hiểu gì cả!
Chẳng lẽ là do... những mảnh vỡ lục địa này bị chia cắt quá lâu, nên khẩu âm cũng thay đổi?
Sau khi binh lính dã nhân đầu tiên mở miệng, hai bên cũng có không ít dã nhân bắt đầu thử giao lưu với nhau.
Nhưng nói nửa ngày, đều là ông nói gà bà nói vịt, ai cũng không hiểu ý của đối phương.
Dã nhân hai bên nhìn nhau, đều cảm thấy đối phương hình như không muốn đánh nhau, hai thủ lĩnh cũng ăn ý nhìn núi nhìn biển chứ không nhìn về phía đối phương.
Sau đó thậm chí còn có binh lính kích động lên ném vũ khí, khoa tay múa chân với cử chỉ lạ lùng.
Nhìn thấy tình huống căng thẳng hơn nửa ngày, cuối cùng Quân Tiểu Nam thật sự không nhịn nổi, dùng ngôn ngữ Lam Tinh gọi đối phương.
“Cố Diễn!”
Cố Diễn dùng hết sức lực mới không để bản thân quay đầu đi, nếu không phải lúc này có cổ áo quân trang che lại, thì không chừng có thể nhìn thấy trên cổ anh nổi đầy gân xanh.
Làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ? Có nên thừa nhận hay không, chỉ là có thể sẽ bị mắng mất... Cô vẫn chưa tha thứ cho anh nha!
Quân Tiểu Nam thấy đối phương không trả lời, thì hừ lạnh một tiếng.
Vẻ mặt của Cố Diễn càng nghiêm túc hơn, mấy dã nhân quen thuộc bên cạnh anh đều yên lặng lui về phía sau mấy bước, tránh cho cơn giận của thủ lĩnh lan sang bọn họ.
Quân Tiểu Nam cực kỳ tức giận.
Được lắm, mới có mấy năm không gặp đã không muốn nhận người quen rồi à.
Đừng tưởng rằng cô không nhìn thấy, mỗi lần Cố Diễn nói dối ngón út bên tay phải sẽ không nhịn được khẽ cử động.
Vừa nãy ngón út kia còn cử động mạnh hơn bình thường
Nếu bạn bè cũ đã không muốn nhận nhau, vậy thì quên đi!
“Thu binh!”
Quân Tiểu Nam xoay người, không thèm quay đầu mà đi về thị trấn phía Bắc.
Nhóm binh lính phía sau cô ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, luôn miệng gọi thủ lĩnh, sau đó hoang mang rối loạn quay về.
Bây giờ còn muốn đánh nhau nữa hay không? Mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra.
Lúc này Cố Diễn động thân đứng thẳng, dáng vẻ trang nghiêm không giống người thường, nhưng kỳ thật trong lòng đã loạn thành một đoàn.
Xong rồi xong rồi, lần trước còn chưa hết giận, giờ lại tiếp tục chọc giận Nam Nam...
Từ nhỏ chỉ cần Quân Tiểu Nam giả vờ tức giận, Cố Diễn đã không thể nào chịu nổi. Chờ đến khi nhìn thấy đối phương đi một mạch không quay đầu lại, Cố Diễn hoàn toàn luống cuống.
Anh không nói một lời bước nhanh đi theo về phía trước.
Nếu có người nhìn thấy gương mặt của anh từ phía chính diện, còn có thể cảm giác được đuôi mắt anh ửng đỏ trông có chút tủi thân, bước chân vừa dài lại vừa nhanh.
Quân Tiểu Nam một mình đi trước nghe thấy tiếng bước chân, khóe miệng không nhịn được cong lên, sau đó lập tức xụ mặt, giả vờ khó ở.