Cô trực tiếp dùng ngón tay click mở, quả nhiên là có tin tức.
[Chúc mừng Tham Dữ Giả! Số thôn dân đạt được: 163 người!]
Quân Tiểu Nam:… Hết rồi sao? Chỉ như vậy thôi à!
Cũng quá ngắn gọn!
Một trăm sáu mươi ba thôn dân - tức là ngoại trừ cô ra thì số còn lại đều là người của bộ lạc Châm.
Cô nhìn thời gian mà tin tức này được gửi đến, đại khái là khoảng một tháng kể từ sau khi cô đặt chân đến Hỗn Độn Đại Lục.
Do đó… để đạt được mục tiêu của thôn dân là có đủ cơm ăn áo mặc?
Hẳn là như vậy.
Tuy rằng nghe qua không hề khó, nhưng đây là dưới tình huống bộ lạc Châm cũng không có nhiều thành viên.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, khắp mảnh đại lục màu xanh này cũng phải có ít nhất mười mấy bộ lạc đã từng xuất hiện qua.
Đường càng dài lại càng gian nan a!
Thôi, không thể quan tâm nhiều như vậy, đi được bước nào thì hay bước nấy vậy!
Sau khi tắt màn hình lớn, Tiểu Nam Nam lại bắt đầu đi dạo xung quanh trung tâm thương mại.
Dạo tới dạo lui, tùy ý đi qua đi lại một chút, bất tri bất giác Quân Tiểu Nam đã đi đến cửa hàng văn phòng phẩm.
Vì thế, trong đầu cô liền nảy sinh ra một ý tưởng tà ác.
Hừ hừ hừ, cô sẽ bắt đầu dạy mọi người viết chữ!
Ngày hôm sau, khi các tộc nhân của bộ lạc Châm vừa tỉnh giấc liền phát hiện bên cạnh tảng đá lớn ở giữa sơn động có một tấm ván gỗ lớn màu đen tuyền.
“Đây là cái gì? Hôm nay chúng ta không tiếp tục học bắn cung và võ thuật à?”
“Nhìn dáng vẻ này có lẽ Thánh Nữ lại muốn dạy chúng ta một môn học mới!”
Sau khi ăn bữa sáng nóng hầm hập, tất cả các tộc nhân lập tức tập hợp lại, ngoan ngoãn chờ đợi cô giáo Nam bắt đầu tiết học.
“Chúc mọi người buổi sáng tốt lành! Mọi người mau đến nhận bảng số chứng minh thân phận!”
Tiểu Nam Nam ôm một đống vòng cổ bằng kim loại xuất hiện.
Các tộc nhân liền tụ tập thành tốp năm tốp ba bao vây lấy cô.
“Nam, bảng số thân phận là cái gì?”
“Hình như cái này có thể đeo lên cổ!”
Tất cả các tộc nhân của bộ lạc Châm đều lần lượt tiến lên nhận đồ, hơn nữa còn làm theo động tác của Tiểu Nam Nam đeo nó lên cổ.
Có người nhìn thấy hoa văn bên trên thẻ bài liền vô thức bắt chước theo.
Một số người cho rằng đây chỉ đơn giản là hoa văn trang trí, giống như những bông hoa mà mọi người thỉnh thoảng cài trên tóc.
Tuy nhiên, Ổn lại kích động đến mức đôi tay run rẩy cả lên, bất giác hét to.
“Đây là văn tự!”
Tuy rằng đã trôi qua một khoảng thời gian dài, ký ức của Ổn cũng dần trở nên mơ hồ nhưng hắn vẫn cảm nhận được những hoa văn in trên thẻ bài rất giống với chữ viết mà tổ tiên đã dạy.
Hắn biết, sau khi thành thạo chữ viết có thể tự mình ghi chép lại những thông tin cần thiết cũng như truyền tin tức cho nhau, dù bao lâu và xa thế nào cũng có thể nhận được! Tóm lại thứ này vô cùng hữu dụng!
“Không sai, là văn tự.”
“Hơn nữa, văn tự được khắc trên thẻ bài chính là tên của mọi người.”
Quân Tiểu Nam cũng không úp úp mở mở, thay vào đó trực tiếp đưa ra đáp án chính xác.
Ngày hôm qua cô đã lấy được rất nhiều vòng cổ có thẻ bài bằng kim loại từ cửa hàng trang sức trong trung tâm thương mại, sau đó sử dụng máy khắc điện tử khắc tên tất cả các thành viên của bộ lạc Châm lên trên.
“Hôm nay, mọi người sẽ được học môn thứ ba trong chương trình học, đó chính là viết chữ.”
“Hơn nữa, buổi chiều sẽ có một bài kiểm tra trắc nghiệm trên lớp.”
Các tộc nhân vẫn đang hưng phấn khi nhìn thấy tên mình lập tức trở nên khẩn trương khi nghe thấy lời nói của Quân Tiểu Nam.
“Kiểm tra… trắc nghiệm?”
“Kiểm tra là cái gì?”
Tuy rằng mọi người không hiểu rõ ý nghĩa cụ thể bài kiểm tra là như thế nào, nhưng nghe có vẻ đáng sợ!
“Mọi người nhìn đây.”
Quân Tiểu Nam giơ bàn tay lên.
Cô cũng không còn cách nào khác, các tộc nhân đều không biết số học, bình thường lúc tính toán đều dùng cỏ khô hỗ trợ đếm.
Ví dụ như nếu hỏi bọn họ một năm có bao nhiêu mùa thì khi bọn họ nghĩ đến một mùa liền rút ra một cọng cỏ, mãi đến khi đủ bốn mùa xuân hạ thu đông mới thôi.
Thậm chí đến việc nơi này một năm có mười tám tháng cũng là do Quân Tiểu Nam dựa vào ký ức của nguyên chủ để tính toán ra.