“Dã nhân chúng ta đều có hai bàn tay, trên mỗi bàn tay lại có năm ngón tay.”
“Nội dung bài kiểm tra ngày hôm nay rất đơn giản, mọi người chỉ cần ghi nhớ cách viết tên của năm người, bao gồm cả bản thân mình là được.”
Hiện tại, Thạch vô cùng sùng bái Quân Tiểu Nam, hắn đưa tay lên cổ, vuốt ve bản tên chứng minh thân phận vừa nhận được ban nãy, lại nhìn xuống năm ngón tay, trong lòng vui vẻ.
Hắn cảm thấy năm ngón tay không nhiều, nên việc ghi nhớ số văn tự này cũng không nhiều lắm, hẳn là rất đơn giản!
“Được rồi, mọi người nhìn lên đây, bây giờ tôi sẽ dạy mọi người cách viết tên 164 tộc nhân trong bộ lạc chúng ta, mọi người thích học những cái tên nào thì có thể tuỳ ý lựa chọn.”
Cuối cùng, tấm bảng đen đã có thể phát huy công dụng của nó, Quân Tiểu Nam bắt đầu dùng phấn viết tên từng người, từng nét phấn dần xuất hiện trên bảng đen.
Cô cẩn thận tự hỏi bản thân, chăm chỉ đọc sách sẽ trở thành một tú tài, suốt ngày chỉ biết làm việc thì chẳng khác gì một tên ngốc to con.
Trên thực tế, chỉ khi nào các điều kiện xã hội và văn hóa tư tưởng đồng thời phát triển thì mới có thể ổn định cuộc sống.
Dù sao thì hiện giờ bùn đất bên ngoài đều đông cứng, nên căn bản là không thể xây nhà hay bất kỳ thứ gì khác.
Thời gian không chờ đợi một ai, tại sao lại không nhân cơ hội này chỉ dạy mọi người nhận thức một vài văn tự đơn giản, cô không yêu cầu bọn họ học tập giỏi giang trở thành một quyển từ điển sống, nhưng ít nhất phải học được những chữ viết cơ bản.
Sau này thời gian học tập tri thức và võ nghệ sẽ tách biệt, làm việc kết hợp với nghỉ ngơi để đạt được hiệu suất cao!
Quân Tiểu Nam viết liền một mạch không ngừng nghỉ, từng chữ từng chữ chờ mọi người đuổi kịp.
Sau khi cô viết hết tất cả tên của các tộc nhân liền để bọn họ bắt đầu lựa chọn cái tên mà mình yêu thích.
Cô làm vậy mục đích chính là muốn thử xem trình độ tiếp thu văn tự Lam Tinh của dã nhân ở Hỗn Độn Đại Lục như thế nào, để sau này điều chỉnh phương án dạy học sao cho phù hợp.
Hơn nữa, những người ở nơi này phát âm không giống như ở Lam Tinh, bài ghép vần cũng không mấy hữu dụng. Haizzz…
“Rầm!”
Tiểu Nam Nam cực kỳ hào phóng biến ra một đống khoai tây chiên.
“Mọi người cố lên, ai có thể viết được năm cái tên thì có thể lấy một túi khoai tây chiên.”
“Số lượng có hạn, nhanh tay thì còn chậm tay thì hết.”
Thạch thèm ăn đến mức không nhịn được, nước miếng chảy khỏi khóe miệng, mấy thứ này thật sự thơm quá đi mất!
Quân Tiểu Nam lấy một miếng khoai tây chiên ra đưa cho hắn.
“Nếm thử đi.”
Thạch nhanh chóng nhận lấy bỏ vào miệng, ‘răng rắc răng rắc’: “Ôi mẹ ơi! Sao thứ này lại ăn ngon đến vậy cơ chứ?”
Những dã nhân khác nhìn thấy dáng vẻ hưởng thụ thư thái của Thạch, không nhịn được hâm mộ nuốt nước miếng.
“Năm người cuối cùng sẽ bị phạt, hình phạt chính là rửa chân cho nhau.”
Tiểu Nam Nam nở nụ cười tà ác.
“Aaaaa…! Ta không muốn rửa chân cho bọn nam nhân! Thật kinh khủng!”
“Ta cũng không muốn! Ta phải nhanh chóng học tập!”
Mọi người không hề nhiều lời, ai nấy đều nhanh chóng chạy lên nhận lấy thẻ bài, sau đó đứng trước bảng đen bắt đầu khua tay múa chân.
Chẳng mấy chốc đã đến thời gian ăn trưa, Tiểu Nam Nam chạy đến gọi mọi người vào ăn cơm.
“Ta, ta đã có thể viết chữ!”
Quân Tiểu Nam không hề nghĩ đến người đầu tiên có thể tự viết được tên của năm người lại chính là Khảm.
“Được, ngươi viết cho ta xem, nếu ngươi viết được ta sẽ cho ngươi khoai tây chiên.”
Khảm lon ton chạy đến chỗ cô, sau khi hắn đưa thẻ bài cho Quân Tiểu Nam liền cúi đầu nhìn xuống đất, những nét chữ xiêu xiêu vẹo vèo dần dần tạo nên năm cái tên không giống chữ Hán lắm.
Tiểu Nam Nam xác nhận hắn đã viết đúng, gật đầu khích lệ, sau đó vẫy tay hào phóng phát cho Khảm một nắm khoai tây chiên to tướng.
Tiểu Thạch Đầu: Đáng giận! Huynh đệ tốt vậy mà lại phản bội hắn! Một mình ăn mảnh!