Trước kia, khi mọi người đi săn, hành động đơn độc rất khó để thành công, thực tế khách quan dẫn đến những dã nhân rất coi trọng các thành viên trong tộc.
Càng nhiều thành viên thì xác suất sinh tồn sẽ càng cao.
Từ sau khi Quân Tiểu Nam xuyên đến nơi này, mang theo nguồn lương thực dồi dào và nhu yếu phẩm hàng ngày đã bất giác phá vỡ sự cân bằng này.
Như vậy không tốt chút nào.
Năng lực của một cá nhân là hữu hạn, nhưng sức mạnh của tập thể là vô hạn.
Quân Tiểu Nam không ngừng tự nhắc nhở bản thân về điều này.
Trong lúc các tộc nhân của bộ lạc Châm đang cãi cọ ồn ào rôm rả, lúc khắc khẩu lúc lại hòa hảo thì cũng đã sắp đến giờ cơm trưa.
“Hiện tại, chúng ta đều đã biết rõ thứ hạng, nhưng trước khi công bố cơ chế thưởng phạt, tôi có một vấn đề muốn hỏi mọi người.”
“Thông qua bài kiểm tra hôm nay, ai có thể tổng kết một chút kinh nghiệm hoặc suy nghĩ của bản thân thì xin mời giơ tay phát biểu!”
Sau khi Quân Tiểu Nam vừa dứt lời lập tức nhìn về phía lão thủ lĩnh Ổn cùng với thủ lĩnh a phụ.
Hai người này, một người có kinh nghiệm phong phú nhất, người còn lại là người dũng mãnh thiện chiến nhất bộ lạc Châm, cả hai đều là đối tác quan trọng nhất của cô trong tương lai, do đó Tiểu Nam Nam rất xem trọng ý kiến của hai người bọn họ.
Quả nhiên gừng càng già càng cay!
Trong lúc những người khác vẫn còn đang mơ hồ thì dường như Ổn đã nhận ra điều gì đó, hắn giơ tay phải lên.
“Ổn a cống, người nói trước đi!”
Ổn bước về phía trước, đứng trước mặt mọi người.
“Ta nghĩ giúp đỡ lẫn nhau là điều rất tốt, chẳng có một ai mãi mãi là học sinh kém, mặc dù tạm thời đứng đầu cũng không có nghĩa tất cả các môn học đều sẽ đứng nhất, chung quy vẫn sẽ có lúc về nhì.”
Những gì Ổn nói là những chuyện hắn có thể nghĩ đến hoặc đã từng trải qua.
Nhưng thông qua những chuyện nhỏ có thể nhìn thấy những điều lớn lao hơn, ý tưởng cốt lõi của hắn cũng khá chính xác.
Sau khi nghe thấy những lời Ổn nói, Vạn liền lâm vào trầm tư.
Những tộc nhân khác cũng bắt đầu suy nghĩ về lời nói của Ổn.
“Mọi người hãy nhìn xem.”
Tiểu Nam Nam lấy ra một cọng cỏ khô, chỉ cần khẩy nhẹ một cái liền đứt gãy.
Sau đó cô lại tiếp tục lấy ra mười cọng cỏ khô và xếp chúng lại với nhau, lúc này cô phải mất rất nhiều sức lực mới có thể làm đứt gãy toàn bộ số cỏ khô.
“Sức mạnh của một người là có hạn.”
“Nhưng bộ lạc Châm của chúng ta không chỉ có một thành viên, chúng ta có hơn một trăm người!”
“Trong tương lai, khi chúng ta học được những kiến thức và kỹ năng mới, nếu mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau thì tất cả thành viên trong bộ lạc nhất định có thể học tập nhanh chóng hơn.”
“Sau đó, trong khoảng thời gian có hạn, chúng ta có thể học thêm nhiều kiến thức mới, đồng thời cũng ghi nhớ lâu hơn.”
“Mọi người nghĩ thử xem có phải đúng như vậy hay không?”
Một trận thấy máu, để có thể giúp các dã nhân hiểu được đạo lý này, Quân Tiểu Nam đã trực tiếp biểu diễn trước mặt mọi người.
Sau khi các tộc nhân nghe vậy liền bắt đầu thông suốt.
Đúng vậy, mọi người đều thuộc cùng một bộ lạc, mỗi thành viên đều có thể đóng góp một phần sức mạnh.
Nghĩ đến điều này, một số tộc nhân trước kia học tập mau lẹ liền ghét bỏ người già trẻ nhỏ tiếp thu chậm bắt đầu cảm thấy bản thân thật sự đã quá sai lầm.
Cũng có một số nam thanh niên vốn dĩ luyện võ rất giỏi, nhưng bế tắc với những con chữ dần lấy lại sự tự tin.
Quân Tiểu Nam nhận thấy vấn đề đã được giải quyết liền không lặp đi lặp lại thêm nhiều lần.
“Được rồi, hôm nay chúng ta đã hoàn thành một nhiệm vụ lớn, tất cả mọi người đều biết viết tên các tộc nhân, thật sự rất tuyệt vời!”
“Bây giờ tôi sẽ tuyên bố quy chế thưởng phạt của ngày hôm nay!”