“Sau khi ăn trưa, hai tổ xếp thứ ba và thứ tư sẽ phải mát xa cho hai tổ đứng thứ nhất và đứng thứ hai liên tục trong nửa giờ.”
Vừa dứt lời, Tiểu Nam Nam lập tức từ trong tòa trung tâm thương mại lấy ra một cái đồng hồ siêu to khổng lồ, nhân cơ hội này để mọi người có thể nắm bắt khái niệm về thời gian.
“Một ngày của chúng ta có hai mươi bốn giờ đồng hồ, đây là kim đồng hồ, gồm kim giờ, kim phút, kim giây, blah blah…”
“Trước tiên, mọi người hãy nhìn những con số trên mặt đồng hồ, ngày mốt, chúng ta sẽ triển khai môn học thứ tư trong chương trình học - đó là toán học.”
“Phần thưởng của ngày hôm nay là - vào buổi chiều chúng ta sẽ được xem phim - điện - ảnh!”
Sau khi giải tán, các dã nhân liền vui vẻ bắt đầu ăn cơm trưa.
Bữa trưa hôm nay, Tiểu Nam Nam đã chuẩn bị cho mỗi người một đĩa cơm thịt dê nấu với cà rốt, mọi người ăn đến miệng bóng nhẫy, món này quả thật vừa thơm vừa ngon!
Sau bữa trưa cũng chính là thời điểm một nửa thành viên trong bộ lạc hưởng thụ sự thoải mái dễ chịu, một nửa còn lại bắt đầu cung cấp dịch vụ mát xa cho đối phương.
“Ai nha, a phụ, sao hôm nay tay người lại yếu thế? Bình thường lúc người đánh ta cũng đâu chỉ dùng chút sức lực như vậy?”
Ở trước mặt a phụ, Thạch vĩnh viễn không bao giờ học được đạo lý [Không tìm đường chết sẽ không phải chết].
“A, tiểu tử thối, sẽ có ngày phong thủy luân chuyển, lần này chẳng qua là do nhóm của ngươi lợi hại hơn mà thôi.”
Ngoài miệng Lỗ khinh thường hờn dỗi con trai nhà mình như vậy nhưng tay hắn lại âm thầm phát lực.
“A a a! A phụ! Ta sai rồi! Ta sai rồi! Ta không nên quá đắc ý! Đau quá đi mất!”
Mọi người đã sớm quen với hình thức ở chung của hai cha con nhà này: Xứng đáng!
Sau thời gian nghỉ trưa, Quân Tiểu Nam từ trung tâm thương mại lấy ra một chiếc máy chiếu phim, tất cả mọi người ngồi quây quần trước bức tường đá ở gốc trong cùng hang động.
Chỉ gần dập tắt đống lửa gần vách đá thì chẳng mấy chốc nơi này sẽ biến thành một phòng tối tự nhiên.
Đã gần đến mùa xuân, hơn nữa ở cửa hang động vẫn có rất nhiều đống lửa để duy trì độ ấm nên mọi người cũng không cảm thấy lạnh.
“Oa! Đây là cái gì? Nhìn có vẻ lợi hại!”
“Ai ui! Hình như nó đang công kích ta, đôi mắt của ta! Mắt của ta! Hả? Không có việc gì?”
“Mọi người không cần kinh hoảng, đây chỉ là ánh sáng phát ra từ máy chiếu phim, chờ tôi điều chỉnh một chút thì mọi người có thể xem.”
Sau khi Tiểu Nam Nam trấn an mọi người liền tiếp tục mân mê phim nhựa.
Haizz, thật vất vả mới tìm được một chiếc máy chiếu phim sử dụng pin sạc mà không cần phải cắm điện trực tiếp, nhưng sao lại khó sử dụng thế này cơ chứ?
Cuối cùng sau tiếng ‘Bang’, những hình ảnh đầu tiên đã bắt đầu xuất hiện trên vách đá.
“Trên thảo nguyên bao la bát ngát, có một đàn chuột nhỏ cực kỳ đáng yêu…”
Theo sự chuyển động của hình ảnh, máy chiếu phát ra giọng nói của diễn viên lồng tiếng.
“Oa!”
“A!”
“Thật nhiều con mồi!”
“Thịt!”
“Đồ ngốc, đây là giả đó. Gọi là cái gì ấy nhỉ? À, phải rồi là phim điện ảnh…”
Các tộc nhân đều ngoan ngoãn ngồi xuống, hai tay ôm đầu gối, mở to hai mắt nhìn về hình ảnh trên vách đá.
Thỉnh thoảng lại có người phát ra âm thanh cảm thán hoặc trò chuyện giao lưu với nhau.
Hôm nay, Tiểu Nam Nam đã lựa chọn chương trình [Thế giới động vật], đây cũng chính là một trong những tiết mục khoa giáo truyền thống của Lam Tinh.
Đối với các dã nhân, chuyện tình ái hay cung đấu trạch đấu gì đó đều là những chuyện rất khó lý giải, nhưng những thước phim về cuộc sống của các loài động vật nhất định sẽ khiến bọn họ cảm thấy phi thường hứng thú.
Một giờ sau, khi mọi người đang tập trung tinh thần xem phim thì hình ảnh trên vách đá đột nhiên biến mất.
Các tộc nhân: Nam, Nam, vẫn chưa bắt được con mồi kia mà! Mau làm nó xuất hiện lại lần nữa! Chúng tôi thật sự muốn biết diễn biến tiếp theo của câu chuyện!
“Khụ, thật ngại quá, hết pin mất rồi, mọi người chờ tôi một lát.”
Cô từ trung tâm thương mại lấy ra một chiếc máy khác, sau đó thay đổi với chiếc máy hiện tại thì bộ phim điện ảnh lại tiếp tục được phát.