Buổi trưa hôm ấy, các tộc nhân đã dành ra hơn hai tiếng đồng hồ để xem vài tập phim [Thế giới động vật].
Thời điểm kết thúc, có vẻ như mọi người vẫn chưa thỏa mãn.
“Mọi người không cần cảm thấy tiếc nuối, về sau chúng ta sẽ lại được xem những thước phim thú vị như thế này.”
“Bây giờ đến thời gian hỏi đáp có thưởng.”
“Ai có thể nói cho tôi biết, trên thảo nguyên bao la bát ngát trong bộ phim, gia đình chuột kia có tổng cộng bao nhiêu thành viên?”
“Ta! Em gái! Ta biết nè!”
Tiểu Nam Nam vừa dứt lời thì Tiểu Bắc đã giơ cao tay phải.
“Được rồi, a huynh trở lời đi.”
Vẻ mặt Tiểu Bắc cực kỳ kiêu ngạo, hắn lớn tiếng đáp: “Năm thành viên!”
“Không sai! Cùng số lượng các ngón tay trên một bàn tay của chúng ta!”
Cô giáo Nam liền khen thưởng cho a huynh một cây kẹo mút.
“Hoạt động tập thể ngày hôm nay kết thúc tại đây, bài tập về nhà dành cho mọi người có nội dung như sau: Một chú chuột đực và một chú chuột cái tạo thành một gia đình, vậy gia đình này sẽ có bao nhiêu thành viên?”
“Được rồi, bây giờ tất cả mọi người giải tán!”
Sau khi tản ra, các tộc nhân cũng không vội vàng luyện tập võ thuật, bắn cung hay làm việc, bởi vì chỉ chút nữa thôi là sẽ đến giờ cơm tối.
Thay vào đó, bọn họ tốp năm tốp ba tụ tập lại với nhau thảo luận về bài tập về nhà mà cô giáo Nam đề ra.
“Ta đoán là có bốn thành viên, một con chuột a phụ, một con chuột a mẫu, còn có hai con chuột con.”
“Ta lại cảm thấy là ba thành viên, lỡ như bọn chúng chỉ sinh một đứa con thì sao?”
“Cũng có khả năng là năm. Bọn chúng còn có a cống và cả a mỗ!”
Các tộc nhân mồm năm miệng mười thay nhau phân tích vấn đề.
Trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày và quá trình dạy học, Quân Tiểu Nam đã bắt đầu truyền thụ kiến thức toán học cho các tộc nhân.
Nhưng nền tảng của mọi người có hạn và khả năng lý giải của mọi người cũng không giống nhau.
Tiểu Nam Nam có thể nghe được hết những lời thảo luận của mọi người, nhưng cô cũng không lập tức khẳng định hay phủ định, thay vào đó chỉ giữ yên lặng để mọi người tự do phát huy khả năng liên tưởng của bản thân.
Suy cho cùng, ngay cả kiến thức khoa học cao cấp của Lam Tinh cũng không thể nói là hoàn toàn chính xác, chỉ có thể xem đây là giai đoạn tổng kết tích lũy.
Sự phát triển của Hỗn Độn Đại Lục trong tương lai vẫn nên dựa vào sự nỗ lực và khám phá không ngừng của những của dã nhân ở nơi đây.
Đêm hôm đó, đến khi chìm vào giấc ngủ, các tộc nhân vẫn nhỏ giọng thảo luận và cân nhắc về câu hỏi mà Quân Tiểu Nam đưa ra.
Ngày hôm sau lại là một ngày đánh bắt cá, Tiểu Nam Nam vẫn tiếp tục lưu lại bộ lạc dạy mọi người cách khâu vá cặp sách.
Lúc trước, những lão dã nhân goá bụa trong bộ lạc đã dựa theo phương pháp của Quân Tiểu Nam xử lý da rắn nước.
Trải qua vài lần đánh bắt cá, mỗi lần lại giết được thêm một số rắn nước, hiện tại cũng đã tích góp được khá nhiều da rắn đã qua xử lý
Vẫn theo nguyên tắc tự nguyện, những tộc nhân nào muốn đều có thể theo Tiểu Nam Nam học chế tác cặp sách.
Những thành phẩm đủ tiêu chuẩn sẽ được bộ lạc thu lại tiền công được trả dưới dạng phí tăng ca.
Nam ngồi trên tảng đá lớn để may vá, giơ cao hai tay để mọi người cùng xem.
“Món đồ nhỏ nhắn tinh tế này được gọi là kim, còn sợi dài chính là chỉ, mọi người xỏ chỉ qua từ vị trí này, chỉ như vậy là có thể bắt đầu khâu vá.”
Các học viên: “Ồ.”
Thợ may Nam: “Quần áo giữ ấm chúng ta đang mặc trên người cũng được tạo thành từ kim chỉ và vải dệt.”
Các học viên: “Ồ.”
Thợ may Nam: “Nếu các lão dã nhân không nhìn thấy rõ thì có thể nhờ những dã nhân trẻ tuổi hoặc ấu tể giúp mình xe chỉ luồn kim.”
Các học viên: “Ồ.”
Thợ may Nam: Không biết nên nói gì thêm… Liệu mọi người đã hiểu hết chưa?
“Hồng a cống, người nghe có hiểu không?”
Hồng a cống cẩn thận đáp: “Đại khái… ừm… hẳn là có thể hiểu…!”
Tiểu Nam Nam thở dài.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, Quân Tiểu Nam cảm thấy hẳn là do mọi người chưa từng nhìn thấy thứ gì được khâu bằng kim chỉ nên không có khái niệm về vấn đề này.