“Đây chính là mị lực của toán học.”
“Toán học là một môn khoa học có tính ứng dụng cao.”
“Trên thực tế, toán học hiện diện khắp mọi nơi trong cuộc sống của chúng ta.”
“Ví dụ như lúc trước chúng ta bắt được sáu con cá lớn, ba con cá nhỏ, tổng cộng có ba dã nhân thì mỗi dã nhân sẽ nhận được bao nhiêu con cá?”
“Lấy một ví dụ khác, trong năm nay bộ lạc của chúng ta sẽ có thêm mười ấu tể ra đời, trước mắt dân số của bộ lạc chúng ta là một trăm sáu mươi bốn người, vậy trong năm tới bộ lạc của chúng ta sẽ có tổng cộng bao nhiêu người?”
Các tộc nhân: Sáu con cá, ba con cá, mười ấu tể… Ai nha! Ngón tay của bọn họ không đủ dùng!
“Bây giờ mọi người lên đây nhận vở, bút chì và cục tẩy!”
Cô giáo Nam hoa lệ biến ra một đống đồ dùng học tập to đùng, mọi người sững sờ chạy đến lấy đồ của mình.
“Cơ sở của toán học là các ký hiệu số.”
“Bây giờ tôi sẽ viết mười một con số từ 0 đến 10, mọi người hãy chép lại vào vở của mình nhé.”
Đây là lần đầu tiên những dã nhân ở nơi này được tiếp xúc với giấy và bút chì.
Trải qua mấy ngày học tập gần đây, tất cả mọi người đều hiểu rõ tầm quan trọng của những tri thức mà Quân Tiểu Nam giảng dạy, nên lúc nhận văn phòng phẩm cũng đều hết sức cẩn thận.
Mọi người đều nghiêm túc quan sát những ký hiệu kỳ quái mà cô giáo Nam viết trên bảng đen, sau đó cẩn thận ghi chép lại vào vở.
Bất quá, với những dã nhân chưa từng sử dụng qua bút chì, thỉnh thoảng sẽ gặp một vài vấn đề nho nhỏ.
“Rắc!”
“Oa! Ô ô…”
Tiền là một tiểu dã nhân mười ba tuổi, trong các buổi học văn hóa trước đó, hắn học tập siêu nhanh, do đó trong tiết toán học ngày hôm nay, hắn cũng cố gắng hết sức để dành được hạng nhất.
Nhưng tốt quá hoá lốp - không phải bất kỳ
chuyện gì cũng diễn ra suôn sẻ.
Bởi vì cầm bút quá sức nên đầu bút mảnh khảnh trên tay hắn đã khoét một lỗ lớn trên tờ giấy.
Bởi vì đây là lần đầu tiên sử dụng giấy bút lại gặp phải chuyện này, trong lúc nhất thời không thể chấp nhận được nên gào khóc rất to.
“Ai nha, sao ngươi bất cẩn thế! Quyển vở này rất quý đấy!”
A mẫu Vân của hắn chỉ hận rèn sắt không thành thép, có chút sốt ruột trách cứ hắn vài câu.
“Không sao, trang giấy này hỏng rồi thì chúng ta viết sang trang giấy khác.”
“Tương lai không xa nhất định bộ lạc chúng ta có thể làm ra quyển vở giống với thứ trong tay mọi người. Đến lúc đó ngươi có thể thử chế tạo ra loại giấy bền chắc hơn.”
Quân Tiểu Nam vuốt ve phần tóc trước trán của cậu nhóc rồi lại tiếp tục giảng dạy.
Sau gần một giờ đồng hồ tập đọc, nghe viết các con số, sau đó lặp nhóm hỏi đáp lẫn nhau, tất cả các tộc nhân trong bộ lạc Châm gần như đều đã nhớ hết mười một con số này và ý nghĩa mà nó đại biểu.
Trong năm ngày tiếp theo, chương trình học của các tộc nhân được tiến hành đâu vào đấy.
Ví dụ như buổi sáng chính là thời gian luyện tập thể lực, cung tiễn và võ thuật; buổi chiều là thời gian học tập các môn văn học và toán học, hai môn học này được tiến hành xen kẽ với nhau.
Trong tiết văn, cô giáo Nam cũng tăng thêm một số từ ngữ thông dụng như núi xanh, sông nước, cá, thức ăn, thú Hô Hô…
Còn tiết toán các tộc nhân lục tục học từ số 0 đến số 1000.
Trong lần về thăm bộ lạc nhà mẹ đẻ gần đây nhất, các tộc nhân của bộ lạc Châm sẽ cố ý hoặc vô tình truyền bá kiến thức này.
“A Mỗ, tên của ta viết như thế này, chính là hai chữ thảo…”
“Ở bộ lạc Châm, mỗi ngày chúng ta đều có trái cây để ăn, liên tục một tháng chính là ba mươi quả!”
Lúc này, bảy tám bộ lạc chung quanh đều tràn đầy khao khát đối với bộ lạc Châm.
Bọn họ hy vọng mùa xuân đến nhanh một chút! Vậy thì có thể đến bộ lạc Châm nhìn thử xem có phải Nam - nhị thế tổ ngốc nghếch kia thật sự đã biến thành Thánh Nữ quyền năng hay không?