“Các bạn học, hôm nay chúng ta sẽ học bốn phép tính vô cùng quan trọng trong toán học, đó là cộng trừ nhân chia.”
“Tất cả nhất định phải chú ý, bởi vì sau khi tan học sẽ có một bài kiểm tra dành cho mọi người.”
Tất cả tộc nhân của bộ lạc Châm đều nuốt nước bọt: Thật đáng sợ!
Bây giờ chỉ cần bọn họ nghe thấy những từ như: Kiểm tra, khảo thí, viết chính tả… thì dù là người lớn tuổi nhất bộ lạc như Ổn cũng cảm thấy nôn nao trong lòng.
Cô giáo Nam: Ha ha, đúng là học sinh trong thiên hạ đều như nhau.
Cô giáo Nam uy nghiêm cầm cây thước gõ gõ lên bảng đen, sau đó liền hướng dẫn mọi người cách giải toán.
Ngày hôm đó, sau khi kết thúc giờ cơm chiều.
“Ai nha, mệt chết đi được, giải mấy đề toán học này còn mệt hơn so với chuyện đánh chết mười con thú Hô Hô…”
“Khoác lác, ngươi không thể đánh chết dù chỉ một con thú Hô Hô.”
“Trước kia chúng ta sử trường mâu nên đương nhiên không thể, hiện tại thì khác, chúng ta đã luyện tập cung tiễn được một thời gian, thú Hô Hô thì là gì!”
“Hắc hắc, ngươi nói như vậy cũng đúng!”
Một khoảng thời gian sau, nếu người Lam Tinh vô tình đi lạc vào sơn động mà bộ lạc Châm đang cư trú nhất định sẽ cảm thấy hoài nghi - nơi này thật sự là bộ lạc của các dã nhân sao?
Bởi vì chúng ta có thể ngẫu nhiên nhìn thấy hình ảnh các dã nhân lập nhóm học thuộc lòng bảng cửu chương 9x9, hoặc người này cầm trên tay quyển vở nhỏ, còn người kia cắn cắn đầu bút chì tập viết chính tả.
Mấy cậu nhóc thì không thể ngồi yên, đang ở một bên tập võ.
“A mẫu, gần đây con cảm thấy thân thể dường như nóng lên, hai chân ngứa ngáy, liệu có phải là sinh bệnh giống như những gì Nam đã nói hay không?”
“Ngốc nghếch, điều này có nghĩa là con sắp trưởng thành!”
Người phụ nữ nở nụ cười hạnh phúc ôm chặt lấy nhóc con nhà mình.
Đứa con lớn của bà ấy đã mất mạng trong một mùa đông giá rét.
Trước kia, mỗi khi đông đến, thân thể của các dã nhân sẽ trở nên lười nhác và ngừng phát triển.
Rất nhiều người đã không thể qua khỏi, thậm chí ngay cả trong giấc ngủ cũng có thể bị chết đói hoặc chết cóng.
Nhưng hiện tại thì khác, thân thể nhãi con nhà bà cư nhiên có thể phát triển trước khi vào xuân. Ít nhiều gì cũng nhờ có Nam mà hiện tại cuộc sống của bộ lạc Châm dần trở nên tốt đẹp hơn.
Bất tri bất giác đã đến tuần trăng thứ mười tám.
Quân Tiểu Nam đã xem xét qua con sông tọa lạc ở phía Nam bộ lạc, lớp băng trên mặt sông đã không còn dày như trước, không còn thích hợp để những dã nhân đứng trên băng đánh bắt cá.
Do đó, bắt đầu từ ngày hôm nay, bộ lạc Châm sẽ tạm dừng công việc đánh bắt cá.
Bên cạnh đó, việc học tập văn hóa của mọi người cũng đã hoàn thành giai đoạn đầu tiên.
“Hiện tại chúng ta đã có thể giải những bài toán trong phạm vi 1000 một cách thuần thục, đồng thời còn học được hơn năm trăm văn tự, mọi người thật sự rất tuyệt vời!”
“Kế tiếp chúng ta sẽ bắt đầu kiểm tra cuối kỳ với mục tiêu xóa nạn mù chữ, hy vọng mọi người hãy giữ gìn bài thi sạch sẽ, tuyệt đối không được sao chép bài làm của người khác.”
Sau khi dứt lời Quân Tiểu Nam liền phát bài thi cho từng người.
Bởi vì, thời gian mọi người làm bài thi khá lâu nên Quân Tiểu Nam đã lấy ra rất nhiều bàn ghế từ bên trong toà trung tâm thương mại.
Hiện tại, tất cả tộc nhân của bộ lạc Châm đều đang ngồi ngay ngắn trước bàn học, khẩn trương làm bài thi.
Môn thi đầu tiên chính là toán học, nội dung đề thi chủ yếu xoay quanh cộng trừ nhân chia, đề thi bao gồm hai mươi lăm câu hỏi, điểm tối đa là một trăm điểm, thời gian làm bài sẽ là một giờ đồng hồ.
Bắt nguồn từ mục đích tiết kiệm nên Tiểu Nam Nam không phát thêm giấy nháp riêng cho mọi người, tất cả mọi người sẽ tính toán ở mặt sau và xung quanh đề thi.
Môn thi thứ hai chính là viết chính tả, nội dung bao gồm tên của tất cả tộc nhân trong bộ lạc Châm, sông núi ao hồ, các loại hoa quả rau dưa như lúa nước, cải thìa… về cơ bản thì những danh từ nào có thể nhìn thấy trong sơn động đều sẽ được đưa vào bài thi.
Tổng cộng sẽ có năm trăm từ khác nhau, năm từ đúng sẽ được tính một điểm, điểm tối đa sẽ là một trăm điểm.
Khi Quân Tiểu Nam đọc xong từ cuối cùng, bên trong hang động lập tức không ngừng vang lên âm thanh đặt bút viết sột soạt.
Sau đó là tiếng thở phào nhẹ nhõm đi đôi với tiếng hét của các tộc nhân.
“Cuối cùng cũng thi xong! Aaaaa…!”
“Đúng là mệt chết đi được!”
“Rốt cuộc cũng được giải phóng!”
Từ “giải phóng” này là do một lần Quân Tiểu Nam vô thức nói ra, sau đó các tộc nhân nghe được liền học tập theo.
“Sau khi mọi người nộp bài thi thì hãy đi nghỉ ngơi đi, ai không nộp bài sẽ không có thành tích, như vậy xem như 0 điểm!”
“Nam thật sự quá nghiêm khắc!”
“Mọi người nhanh chóng nộp bài!”
“Ồ ồ…”
Nhìn dáng vẻ vui sướng của các tộc nhân, Quân Tiểu Nam bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Bởi vì, các câu hỏi trong bài kiểm tra được soạn thảo trên máy tính, sau đó dùng máy photocopy trong trung tâm thương mại in ra, nên đáp án đương nhiên giống nhau.
Do đó việc chấm bài cũng không có gì khó khăn.
Nhưng bởi vì số lượng bài thi khá nhiều nên sau khi chấm bài, tay của Quân Tiểu Nam đã mỏi nhừ.
Haizz, chờ đến khi mọi người tốt nghiệp tiểu học, ít nhất cô phải thuê một trợ thủ giúp cô sửa bài.