Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh (Dịch Full)

Chương 62

Chương 62 -
Chương 62 -

Trước bữa tối, tâm trạng các tộc nhân của bộ lạc Châm có sự thay đổi ngoạn mục. Ngay khi vừa hoàn thành bài thi, bọn họ hưng phấn đến mức không thể kiềm chế, nhưng hiện tại lại

khẩn trương đến mức không dám thở mạnh.

Phải biết rằng thời khắc công bố thành tích khảo thí văn hóa, Vạn cảm thấy hình tượng a phụ uy nghiêm của mình đã biến mất không tung tích.

Rõ ràng Tiểu Nam Nam lớn lên đáng yêu mềm mại, tại sao lúc này thoạt nhìn con bé lại đáng sợ như vậy? So với cự thú hung ác nhất còn đáng sợ hơn!

“Ổn là người có điểm số cao nhất, 193 điểm.”

“Hô…”

Lão thủ lĩnh Ổn xem như thoát được gánh nặng bèn thở phào nhẹ nhõm.

Thành tích của Ổn vẫn luôn cầm cờ đi trước, tính cách hắn vô tư lại luôn sẵn sàng học hỏi, lại có tinh thần nghiên cứu, vô cùng thích hợp với công việc nghiên cứu.

Các tộc nhân xung quanh nhìn Ổn với ánh mắt vừa hâm mộ vừa kính nể.

Chỉ mất bảy điểm, học lực và kiến thức của lão thủ lĩnh thật vững chắc!

“Vận khí tốt, vận khí tốt thôi!”

Ổn kiêu ngạo xua tay.

Tiểu Nam Nam tiếp tục: “Khảm đứng thứ hai, được 190 điểm.”

“Ôi trời ạ!!”

Tiểu Thạch Đầu phát ra tiếng than khóc từ tận đáy lòng.

“Khảm, ngươi thật sự không nghĩa khí gì cả! Không phải ngươi nói ngày hôm qua chẳng học hành được gì hay sao?”

“Như thế này chẳng phải đến lúc tối ngươi vẫn tiếp tục học tập hay sao?”

Khảm sờ sờ mũi, hắc hắc, hắn cũng không nghĩ đến lúc khảo thí bản thân lại có thể phát huy tốt như vậy.

“Vị trí thứ ba…”

“Vị trí thứ mười lăm - Vạn, được 182 điểm.”

“Vị trí thứ mười sáu - Bắc, 181 điểm.”

Cuối cùng Vạn cũng cảm thấy bản thân đã tìm lại được một nửa tôn nghiêm của người làm a phụ!

Nhìn xem, nhãi con vẫn chỉ là nhãi con, sao có thể so với cha nó cơ chứ!

“Vị trí một trăm sáu mươi ba - Huân, 160 điểm.”

Khoảng cách điểm số giữa những thành viên đứng tốp đầu khá lớn, quả thật là điểm cao hiếm có.

Thế nhưng, càng về sau thì chênh lệch thành tích của mọi người càng nhỏ, một thứ hạng có thể có đến mười mấy người.

Khi Quân Tiểu Nam đọc đến thành tích của người cuối cùng, ai nấy đều kích động đến suýt khóc, cuối cùng thì bọn họ cũng đã tốt nghiệp, đi học quả thật quá khó khăn…

“Thành tích của những bạn học xếp cuối cùng chỉ vừa đạt tiêu chuẩn, sau này phải cố gắng hơn nữa.”

“Bất quá vẫn chúc mừng mọi người đã thuận lợi tốt nghiệp.”

“Ngày mai chính là lễ tốt nghiệp, hôm nay mọi người hãy nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị tinh thần để nghênh đón thân nhân.”

Sau khi cô giáo Nam nói hết câu cuối cùng, tất cả các tộc nhân trong bộ lạc Châm mới chân chính nghênh đón niềm vui.

Có tộc nhân ôm lấy nhau, vui sướng nhảy lên.

Có tộc nhân không hẹn mà cùng nhau thể hiện những động tác võ thuật giống nhau.

Còn có tộc nhân kích động đến mức để chân trần lao ra bên ngoài, điên cuồng chạy vài vòng trên nền tuyết lạnh băng.

Thông qua việc học tập xóa nạn mù chữ lần này, các tộc nhân càng thêm đoàn kết với nhau.

Về sau, bọn họ không chỉ là đồng đội cùng nhau đi săn mà còn là bạn học, là chiến hữu cùng nhau thức đêm cày đề thi, giúp đỡ nhau vượt qua kỳ thi!

Chuyện thi cử thật sự quá thống khổ! Đây đúng là đang làm khó các dã nhân a!

Mấy ngày trước, vào đợt đánh bắt cá mùa đông cuối cùng, cũng là ngày cuối cùng các tộc nhân trở về thăm bộ lạc mẹ đẻ trong mùa này.

Lúc ấy, Tiểu Nam Nam đã bàn bạc với các tộc nhân về ngày tổ chức lễ tốt nghiệp cho lớp xóa nạn mù chữ.

Đồng thời cô cũng nói với mọi người có thể mời người nhân đến bộ lạc Châm tham dự buổi lễ này.

Do đó, đối với các tộc nhân của bộ lạc Châm thì sự kiện ngày mai có liên quan mật thiết đến thể diện của bọn họ.

Còn đối với Quân Tiểu Nam thì ngày mai là một sự kiện giới thiệu đã được lên kế hoạch chu đáo, mục đích là để tộc nhân ở những bộ lạc khác nhìn thấy cuộc sống tốt đẹp của bộ lạc Châm.

Mùa đông năm nay, thông qua các thành viên trong bộ lạc Châm mà danh tiếng của bọn họ ngày càng lan xa, các bộ lạc xung quanh đều biết chuyện bộ lạc Châm “đã trở nên cường đại”.

Nhưng phàm là chuyện trên đời, khi bạn chưa tận mắt chứng kiến thì sẽ rất khó tin tưởng, dã nhân cũng vậy.

Chỉ còn hơn mười ngày nữa là đến mùa xuân.

Sự thay đổi các mùa ở Hỗn Độn Đại Lục hoàn toàn không giống với Lam Tinh.

Ranh giới giữa bốn mùa xuân hạ thu đông vô cùng rõ ràng.

Rất có thể hôm nay bầu trời vẫn còn bông tuyết bay lất phất, nhưng ngày mai những luồng gió xuân không ngừng thổi vào mặt.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Quân Tiểu Nam có thể tính toán chính xác một năm nơi này có bốn mùa kéo dài mười tám tháng.

Cô đã đến thế giới này hơn hai tháng, nên đã sớm đi tới đi lui xem xét mọi hoàn cảnh xung quanh.

Tuy trước mắt vẫn chưa tìm loại bùn đất phù hợp để nung gạch ngói, nhưng xung quanh hang động nhiều núi, số lượng đá nhiều vô số kể nên cũng không thiếu vật liệu xây nhà.

Sau khi xây nhà mới có thể quy hoạch ruộng đất, để các tộc nhân thoát ly hoàn toàn khỏi cuộc sống quần cư trong sơn động.

Chính vì thế cô cần rất nhiều nhân lực.

Nhưng nhân lực của bộ lạc Châm có hạn, nếu có thể thu hút được những lao động ở các bộ lạc lân cận đến đây thì kế hoạch của cô sẽ phát triển một cách nhanh chóng.

Sáng ngày hôm sau, đa số các tộc nhân đều đã rời giường từ sớm.

Mọi người dùng xà phòng thơm được trả công tỉ mỉ rửa mặt sạch sẽ rồi thay bộ quần áo mới mà ngày thường bọn họ không nỡ mặc.

Nhiều chị em phụ nữ còn tết tóc thành những lọn tóc xoăn xinh xắn.

Hiện giờ, tóc của mọi người đều đã dài đến bả vai.

Bởi vì bọn họ chăm chỉ gội đầu và chải chuốt nên khi đứng dưới ánh nắng mặt trời, mái tóc trông mềm mại, mịn màng, óng mượt phản quang, cực kỳ xinh đẹp!

Mấy người đàn ông cũng đã dần thích ứng với tạo hình tóc ngắn, cảm thấy vừa oai hùng lại vừa thuận tiện.

Trên cơ bản cứ cách nửa tháng liền có người đến năn nỉ Quân Tiểu Nam giúp bọn họ cắt tóc.

Thậm chí ngày hôm nay lúc ăn sáng, rất nhiều tộc nhân đều không nói chuyện với nhau mà yên lặng chậm rãi ăn uống.

Chủ yếu là vì bọn họ sợ lúc nói chuyện cơm canh sẽ bắn lên quần áo mới, ảnh hưởng đến hình tượng trong buổi lễ tốt nghiệp ngày hôm nay.

Nói thật, trước kia mặc dù bộ lạc Châm không quá nghèo khó nhưng cũng chẳng giàu có gì.

Hiện tại đã khác, mỗi dã nhân đều thật sự cảm nhận được bộ lạc của bọn họ không giống với nơi khác.

Hơn nữa mọi người đều không ngừng nỗ lực để cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn, đây là chuyện đáng kiêu ngạo cỡ nào!

“Đến rồi! A mẫu, ngươi mau xem kìa! Là a cống và a mỗ!”

Có đứa bé từ sớm đã ngồi canh giữ bên ngoài hang động, khi nhìn thấy người thân đến thì cao giọng thông báo với người nhà.

“Ta cũng thấy rồi! Tỷ tỷ! Tỷ phu! Các người mau lên một chút!”

Khoảng cách giữa bộ lạc Châm và các bộ lạc lân cận cũng không quá xa, đại khái đi bộ mất khoảng nửa ngày.

Do đó gần đến mười giờ sáng, hầu hết nhóm thân thích đều đã đến đây.

Bình Luận (0)
Comment