Những dã nhân từ bảy tám bộ lạc đã tập trung tại hang động nơi bộ lạc Châm cư trú, ngay sau đó buổi lễ tốt nghiệp của lớp học xoá mù chữ chính thức bắt đầu.
Các tộc nhân bộ lạc Châm di dời những tấm nệm của nhà mình sang nơi khác, tạo một khoảng trống lớn giữa hang động.
Phía trên phần đất trống treo một tấm màn sân khấu kích thước lớn, hình vuông, màu trắng, trông khá bền chắc.
Ngay phía dưới tấm màn sân khấu là một chiếc sạp làm bằng vải nỉ với lông đen dày.
Những vị khách đã đến cẩn thận ngồi lên tấm vải nỉ bên dưới tấm màn trắng, bắt chuyện với họ hàng thân thích.
Những tộc nhân đến từ các bộ lạc khác chưa từng nhìn thấy loại da thú giống với loại da thú bên dưới mông bọn họ, nhưng thoạt nhìn cũng không giống với quần áo mà nhóm thân thích đang mặc trên người.
Vạn nhất làm hỏng sợ là bồi thường không nổi, không biết phải đánh giết bao nhiêu thú Hô Hô mới đủ đây!
Kỳ thật lần này, các thủ lĩnh của các bộ lạc xung quanh cũng lặng lẽ đến đến đây.
Có thể tổ chức tiệc tùng vào cuối mùa đông, lại cung cấp thức ăn chiêu đãi khách, những điều này đã thể hiện một phần thực lực của bộ lạc Châm.
Vào mùa đông, bộ tộc của bọn họ cũng đã nhận được sự cứu trợ từ bộ lạc Châm, nghe nói tất cả những điều này đều là nhờ Nam - người đột nhiên trở thành thánh nữ.
Về tình hay về lý, bọn họ cũng muốn đến đây một chuyến, tận mắt nhìn xem thực hư như thế nào.
Giả thiết vị Thánh Nữ kia thật sự có năng lực cường đại như thế, nếu gia nhập hoặc dựa dẫm vào đối phương cũng không phải là chuyện không thể.
Làm thủ lĩnh, ai lại không muốn mang đến cho các tộc nhân của mình một cuộc sống tốt đẹp.
Ngưỡng mộ sức mạnh cường đại - trong suy nghĩ của các dã nhân thì đây là một điều rất bình thường.
“Hoan nghênh mọi người đã đến bộ lạc Châm.”
Hôm nay Quân Tiểu Nam mặc một bộ âu phục màu đen chỉnh tề, mang đôi giày leo núi đế dày, không những có thể giữ ấm mà thoạt nhìn trông có vẻ oai phong lẫm liệt không nói không nên lời.
Cô cầm trên tay một chiếc micrô không dây sử dụng pin, nên mỗi câu nói đều có thể được truyền đến mọi ngóc ngách trong hang động.
Nghe thấy giọng nói của Quân Tiểu Nam, các khách nhân lập tức im bặt, chờ đợi phần tiếp theo.
“Bây giờ, chúng ta sẽ tiến hành nội dung đầu tiên của buổi lễ tốt nghiệp, xin hãy nhìn về phía màn hình trắng trước mặt mọi người.”
Không sai, cô đã mang màn hình lớn trong rạp chiếu phim đến nơi này, lần trước cô chiếu phim trên vách đá, chất lượng hình ảnh không rõ ràng; vì thế hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, thế là cô trực tiếp phá hủy rạp chiếu phim!
Theo thao tác của điều khiển từ xa trong tay cô, máy chiếu bắt đầu hoạt động.
Trên màn hình trắng khổng lồ dần hiện lên hình ảnh những tộc nhân đang chăm chỉ học tập, luyện tập võ thuật hay bắn cung.
“Oa! Tiểu muội! Người đó có phải là muội hay không!”
“Như thế nào lại có đến hai người giống hệt nhau!”
“Đây là loại năng lực gì thế này?”
Kỳ thật các tộc nhân của bộ lạc Châm cũng không biết lần này Nam lại mang đến thứ gì, nhưng cũng không thể để lộ biểu cảm rụt rè trước mặt thân thích.
“Đúng vậy, chính là cái kia, bình thường chúng ta vẫn hay nhìn thấy.”
“Đúng vậy, có lẽ chút nữa sẽ hết pin.”
Từ “hết pin” này, Nam chỉ nói qua một lần bọn họ đã ghi nhớ kỹ.
Thật ra những thứ này đều là Quân Tiểu Nam âm thầm chuẩn bị cho mọi người một bất ngờ.
Trước đó, thừa dịp các tộc nhân đang chăm chỉ luyện tập, cô đã bí mật dùng điện thoại di động chụp ảnh bọn họ.
Sau đó lại tìm một chiếc máy vi tính làm slide trình chiếu, muốn tất cả mọi người có mặt ngày hôm nay có thể nhìn thấy dáng vẻ vất vả cần cù của các tộc nhân.
Không một sản phẩm điện tử nào trong trung tâm thương mại có thể kết nối Internet, nhưng các chức năng khác vẫn có thể sử dụng bình thường.
“Tiểu dì, người đang chăm sóc cỏ hay sao?”
“Như thế nào lại rải cỏ khắp nơi?”
“Thứ này gọi là lúa mì, đây là hình dáng của nó khi vừa nảy mầm, tương lai có thể kết hạt lúa mì thơm ngon ngào ngạt.”
“Chính mình trồng trọt thì không cần lo lắng không đủ lương thực, muốn ăn bao nhiêu thì trồng bấy nhiêu.”
“Ồ.”
Ấu tể cảm thấy có chút mơ hồ, dường như nghe hiểu nhưng lại không hiểu gì cả.
Bên cạnh hắn có vài dã nhân đã thành niên, nghe đến đó liền chấn động, thì ra bọn họ có thể tự mình trồng trọt lương thực!
Slide trình chiếu tiếp tục chiếu những thước phim, nhưng càng về sau thân thích của các tộc nhân càng xem không hiểu nội dung của những bức ảnh kia.
Bọn họ đang cầm cái gì thế nhỉ? “Vèo” một tiếng lập tức bay xa như vậy?
Cái này thì biết, cái này gọi là giấy bút!
Chẳng mấy chốc slide trình chiếu đã kết thúc, ngay sau đó đột nhiên bốn chùm ánh sáng khổng lồ chiếu sáng bốn phía xung quanh hang động tối tăm.
“A!!!”
“Lại là cái gì?”
Một vài vị khách giật mình khi đèn chiếu đến bọn họ.
“Mọi người không cần kinh hoảng, cái này gọi là đèn điện.”
“Kế tiếp chúng ta sẽ tiến hành hạng mục thứ hai, đó là cấp bằng tốt nghiệp”.
Các tộc nhân của bộ lạc Châm tràn đầy hưng phấn, giấy chứng nhận này chính là thứ có thể chứng minh bọn họ đã hoàn thành chương trình học xoá mù chữ, thật ý nghĩa biết bao!
Theo tiếng nhạc vang lên, các tộc nhân xếp thành hàng theo vóc dáng lớn nhỏ, nhận lấy tấm giấy chứng nhận màu đỏ từ trong tay Quân Tiểu Nam.
Sau khi cầm giấy chứng nhận trên tay, mọi người đều cẩn thận vuốt ve, sợ rằng một khi bất cẩn sẽ làm rách hoặc làm bẩn lớp giấy bên trong.
“Em gái, cho ta xem một chút.”
Hỏa - thủ lĩnh bộ lạc Viêm nhìn thấy giấy chứng nhận trong tay muội muội Phong, tò mò muốn quan sát kỹ một chút.
“Đây, hai chữ này là [tốt nghiệp], còn mấy chữ này là [giấy chứng nhận].”
Phong đưa giấy chứng nhận qua cho a huynh, còn không quên chỉ ra những chữ viết bên trên.
“Ồ, bên trên còn có một đóa hoa hồng đỏ, nhưng mấy thứ này vừa nhìn đã biết chỉ để trang trí, dường như không có tác dụng gì?”
“A huynh ngốc nghếch của ta ơi, chữ viết thật sự rất hữu dụng! Nếu ta có chuyện muốn nói với huynh nhưng phải lập tức rời đi thì chỉ cần khắc chữ lên những cái cây xung quanh là được.”
Trong khi Hỏa vẫn đang suy nghĩ tình huống cụ thể, thì a phụ của bọn họ - thủ lĩnh tiền nhiệm của bộ lạc Viêm lập tức đoán ra.
“Ví dụ như sơn cốc này rất nguy hiểm, có cự thú thì chỉ cần ở lối vào tìm một thứ gì đó viết rõ ràng, để người khác không tiến vào.”
“Không sai, chính là ý này!”
Phong khẳng định.