Rất nhanh, các tộc nhân đều nhận được giấy chứng nhận, tiếp theo, tiết mục thứ ba của buổi lễ sắp bắt đầu - chính là màn trình diễn bắn cung.
“Mời các vị đi theo chúng tôi đến bãi đất trống bên ngoài hang động.”
Âm thanh chủ trì của Nam lại một lần nữa vang lên.
Các vị khách không biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, ngược lại các tộc nhân của bộ lạc Châm lại kích động xoa tay hầm hè.
Bọn họ luyện tập lâu như vậy, lần này nhất định phải biểu hiện thật tốt!
Bên ngoài sơn động nơi bộ lạc Châm đang cư trú.
Mặc dù hiện tại thời tiết vẫn dưới 0 độ nhưng đã không còn tuyết rơi.
Trên mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, thậm chí nhiều địa phương còn có thể nhìn thấy lớp bùn đất màu đen.
Nhóm người bộ lạc Châm dựng cung tên, tạo dáng chỉnh tề, xếp thành đội hình bán nguyệt.
Mũi tên của mọi người đều nhắm vào một cái cây khô cách đó khoảng năm mươi mét.
Cây khô này không thể sống sót qua mùa đông năm này và đã hoàn toàn mất đi sự sống tình cờ trở thành bia bắn của mọi người.
“Chuẩn bị... Bắn!”
Nam lớn tiếng ra lệnh, một trăm mũi tên của các tộc nhân đồng loạt bắn ra.
“Hưu!”
Cùng với âm thanh của những mũi tên, cây khô phía trước đổ ầm xuống đất.
“Ha ha ha! Ta bắn trúng rồi!“
“Ta cũng bắn trúng!”
“Haizz, ta lại bắn trật, lần sau phải tiếp tục nỗ lực.”
Khác với những tiếng hoan hô của bộ lạc Châm, các vị khách đến từ những bộ lạc khác đều vô cùng kinh ngạc.
Đây là loại dị năng gì thế này, không ngờ có thể phá hủy một cái cây lớn từ khoảng cách xa đến vậy!
Kỳ thật, phần thân của cái cây khô kia đã trống rỗng và mục nát từ lâu, chỉ cần mọi người cố gắng tập trung tinh thần đồng loạt hành động thì với khí thế lao nhanh của những mũi tên có thể khiến cả cây đại thụ đổ sập.
Bất quá, Nam sẽ không nói với mọi người chuyện này, cứ để mọi việc diễn ra khoa trương một chút.
Sau màn trình diễn cung tên là hoạt động cuối cùng của buổi lễ tốt nghiệp ngày hôm nay - tiệc liên hoan.
Trước kia, không có dã nhân nào không thích hoạt động liên hoan như thế này.
Nhưng hôm nay, rất nhiều vị khách đến từ các bộ lạc khác không có tâm trạng nếm thử những món ngon mới lạ.
Ngay lúc này, trong tâm trí của các dã nhân đều tràn ngập những hình ảnh mới mẻ mà bọn họ đã nhìn thấy ngày hôm nay.
Vải nỉ màu đen với kích lớn, vừa giữ ấm lại chống ẩm ướt.
Vũ khí lợi hại, có thể tấn công kẻ thù từ cự ly xa.
Những ngọn đèn không bao giờ tắt, ngoài ra còn có thể gieo trồng lương thực...
Nếu bộ lạc của bọn họ cũng có những thứ này thì tốt biết bao!
Phong: “A huynh, ngươi nếm thử xem, món này gọi là hamburger, bên kia chính là khoai chiên, đều ăn rất ngon!”
Tiểu Bắc: “A Cống, còn có canh cải thìa, cải thìa dùng để nấu canh là do chính chúng ta gieo trồng!”
Quân Tiểu Nam: “Tiểu a Tiêu, biểu tỷ giúp ngươi lấy một miếng pizza nhé?”
Tiêu: “Được! Cảm ơn biểu tỷ!”
Vạn, Phong, còn có Tiểu Bắc và Tiểu Nam nhiệt tình chiêu đãi cả gia đình Hoả.
“Hỏa a huynh, hôm nay nhìn thấy mấy thứ này, bộ lạc Viên của các người có cảm thấy hứng thú hay không?”
Vạn học theo lời kịch mà Nam chỉ dẫn, lôi kéo a huynh của vợ.
Kỳ thật trong lòng Hỏa thật sự không phục người muội phi này, chỉ cảm thấy Vạn may mắn cưới được muội muội nhà mình, lại sinh được hai đứa cháu ngoan như vậy!
“Có hứng thú thì thế nào?”
“Đầu xuân, bộ lạc của chúng ta sẽ xây dựng nhà ở, nếu các dã nhân của bộ lạc Viêm nguyện ý đến đây làm việc thì chúng ta có thể phát lương cho các người, còn bao ăn bao ở.”
Ở trước mặt Hoả - người anh lớn uy nghiêm khó có thể lay động, nên khi Vạn nói chuyện khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
Hỏa không do dự quá lâu liền trả lời.
“Được, khi trở về ta hỏi qua tộc nhân xem sao.”
“Tiểu Nam Nam! A phụ đã hoàn thành nhiệm vụ! Cữu cữu của con đã đồng ý!”
Quân Tiểu Nam che mặt: A phụ, người không thể bởi vì thời điểm theo đuổi a mẫu bị cữu cữu đánh một trận mà vẫn luôn sợ hắn như vậy a…
Chí: Chao ôi! Bao giờ con rể mới có thể thành thục hơn đây.
Phong: Vạn đã rất cố gắng!
Hỏa: Xong rồi, khi yêu đương… không phải, sau khi kết hôn muội muội trở nên ngốc nghếch.
Những cuộc trò chuyện với nội dung tương tự giữa các nhóm tộc nhân của bộ lạc Châm và họ hàng dường như cũng diễn ra cùng lúc.
Quân Tiểu Nam không thông báo tin tức này trước mặt mọi người là bởi vì cô không muốn thể hiện quá rõ ràng, đề phòng các dã nhân nảy sinh tâm lý đề phòng.
Dù gì, từ trước đến nay, những dã nhân này cũng chưa từng nghe nói hoặc nhìn thấy qua những việc mà cô đã làm.
Nhưng nếu nghe được những tin tức này từ miệng những người thân mà bọn họ tin tưởng hẳn là sẽ dễ dàng tiếp thu hơn một chút.
Trước khi trời tối, buổi lễ tốt nghiệp hoàn toàn kết thúc.
Đêm tối ở Hỗn Độn Đại Lục vẫn đại biểu cho sự nguy hiểm.
Vào ban đêm, tầm nhìn của dã thú tốt hơn nhiều so với tầm nhìn của các dã nhân.
Trở về trước khi trời tối là an toàn nhất.
Các thân nhân lưu luyến không rời, trước khi khách khứa rời đi, mỗi người đều nhận được một món quà lưu niệm từ tay Quân Tiểu Nam, sau một ngày đến bộ lạc Châm du lịch.