Nói là quà lưu niệm nhưng thực chất là chiếc cặp sách làm bằng da rắn nước mà lúc trước Nam đã hướng dẫn các tộc nhân trong bộ lạc may vá, bên trong còn có một chiếc túi nhỏ đựng khoảng 50 viên kẹo siêu nhỏ.
Với thân hình nhanh nhạy và tính cách giảo hoạt, nên trong thế giới của các dã nhân thì rắn nước là con mồi khó nhằn nhất, huống chi chiếc cặp sách bằng da rắn nước do bộ lạc Châm làm ra không chỉ có kích thước lớn mà còn rất dày dặn và hoàn chỉnh.
Chờ sau khi các tộc nhân thuộc bảy tám bộ lạc kia quay về nhà thì không đến hai ngày, hầu hết các dã nhân đều biết đến sức mạnh của bộ lạc Châm.
“Ai, các người đã nghe thủ lĩnh nói chuyện gì chưa? Đến đầu xuân sẽ đi xây nhà gì đấy?”
“Đã nghe nói, hơn nữa ta cũng sẽ đi, dù sao bộ lạc Châm cũng đã nói sẽ bao ăn!”
“Kỳ thật ta cũng nghĩ như vậy, ta không biết nhà ở là gì, nhưng chỉ cần bao ăn thì làm gì cũng được.”
Thật ra, những người vô cùng mong chờ được đến bộ lạc Châm tham quan không phải là các dã nhân đã thành niên, mà là những cô nhóc cậu nhóc.
Thời Quân Tiểu Nam phát quà lưu niệm cho mọi người, đã từng nói rằng thứ bên trong được gọi là kẹo, không thể làm no bụng, chủ yếu là để dành làm đồ ăn vặt cho các cô bé cậu bé.
Lực chú ý những dã nhân thành niên đều dồn vào chiếc cặp sách làm bằng da rắn nước, thứ này không chỉ quý giá mà còn hữu dụng biết bao.
Sau khi trở về bộ lạc, các dã nhân liền phân phát thứ được gọi là kẹo cho bọn nhỏ nhà mình, ngược lại xem chiếc cặp sạch được làm bằng da rắn nước như bảo vật trân quý, cất giữ nó một cách cẩn thận.
“Ta ăn hết kẹo mất rồi, ngươi có thể cho ta một viên hay không?”
“Không được! Ta cũng không còn lại bao nhiêu! Nếu muốn ăn thì bảo a phụ ngươi đến bộ lạc Châm đổi đi!”
Cậu nhóc bị cự tuyệt chỉ có thể ủy khuất rời đi.
“A phụ, ta còn muốn ăn đồ ăn vặt được gọi kẹo trái cây kia, thật ngọt, khi nào người lại đến bộ lạc Châm?”
“Ngày mốt ta đi. Hôm nay vừa bước vào mùa xuân, thủ lĩnh nói muốn kiểm tra xem thời tiết có gì bất thường hay không.”
“Yên tâm, a phụ nhất định sẽ mang kẹo về cho ngươi!”
Nam dã nhân vỗ ngực bình bịch, thầm nghĩ thứ mà bộ lạc Châm có thể miễn phí cho đi thì cũng chẳng có bao nhiêu trân quý, hắn đến đó tham gia xây dựng nhà ở nhất định có thể thỏa mãn nguyện vọng của con trai nhà mình.
“A phụ là tốt nhất!”
Cậu nhóc vui vẻ ôm lấy đùi a phụ nhà mình cọ tới cọ lui.
Gần đây, Quân Tiểu Nam có chút sốt ruột đến muốn phát hoả.
Vốn dĩ cô cho rằng đầu xuân có thể lên kế hoạch xây nhà, nhưng hôm nay khi ra ngoài kiểm tra, cô lại phát hiện ra một vấn đề lớn.
Khu vực đại bình nguyên mà cô xem trọng đã mọc lên những bãi cỏ xanh non mơn mởn.
Những thảm cỏ xanh tươi hấp dẫn đã thu hút một số lượng lớn gia súc đến gặm cỏ.
Đàn trâu Lỗ Lỗ có thân hình to khỏe lại rắn chắc, mỗi sáng sớm bọn chúng đều kéo đến khu vực bình nguyên rộng lớn gặm cỏ, khiến đám cỏ non chưa kịp nhìn thấy những tia nắng đầu tiên.
Hơn nữa, xem dáng vẻ kia thì có lẽ đây là thói quen của tộc đàn từ xa xưa đến nay.
Trước kia nguyên chủ chưa bao giờ quan tâm đến chuyện này, nên Quân Tiểu Nam chỉ đành phải dò hỏi những lão nhân trong tộc, cuối cùng đều nhận được câu trả lời khẳng định.
Nếu cô muốn giành lấy nguồn thức ăn từ thiên nhiên này, nhất định sẽ phải thường xuyên đối mặt với nguy cơ bị gia súc Lỗ Lỗ quấy rối.
Chưa kể đến tình trạng sau khi xây dựng thôn xóm, ngay cả vào thời điểm đang xây dựng nhà ở cũng rất khó đảm bảo an toàn cho nhóm nhân công.
Trên thực tế, nếu dựa vào kỹ năng bắn cung của cô thì đừng nói là giết chết một con thú Lỗ Lỗ, thậm chí là mười con Lỗ Lỗ cũng có thể dễ dàng xử lý.
Nhưng đây là một đàn gia súc Lỗ Lỗ với số lượng hàng trăm ngàn con! Bọn chúng có cặp sừng cao và phần lưng lực lưỡng, vừa thấy liền biết không dễ chọc!
Hơn nữa, không phải các tộc nhân của bộ lạc Châm đều có kỹ thuật bắn cung giỏi như Quân Tiểu Nam, mặt khác cô cũng không thể luôn túc trực bên cạnh bảo vệ bọn họ.
Nếu mũi tên đầu tiên không bắn trúng đôi mắt, ngược lại bắn vào người của trâu Lỗ Lỗ thì không hay, bởi vì mũi tên rất khó xuyên thủng lớp da rắn chắc của trâu Lỗ Lỗ.
Dù bắn thủng làn da thì trâu Lỗ Lỗ cũng không phải chịu vết thương trí mạng, ngược lại sau khi bị chọc giận liền quay lại tấn công nhóm dã nhân thì phải làm sao!
May mắn là mấy ngày nay chỉ vừa vào xuân, thời tiết vẫn còn khá âm u, những dã nhân ở các bộ lạc khác vẫn chưa đến đây làm việc nên cô còn một chút thời gian để ứng phó.
Không có thời gian suy nghĩ, Quân Tiểu Nam lập tức chui vào một hiệu sách bên trong toà trung tâm thương mại, với mục đích tìm hiểu một ít kinh nghiệm từ lịch sử cổ đại của Lam Tinh.
Đi vào hiệu sách, nhìn từng hàng sách, lịch sử hiện đại…, lịch sử cổ đại, chính là mi!
Lật đi lật lại, ánh mắt Quân Tiểu Nam lập tức bị một câu nói thu hút.
Câu nói này xuất phát từ đại mưu sĩ của hoàng đế khai quốc ở một triều đại nào đó.
[Xây tường, tích trữ lương thực, hoãn xưng vương.]
Xây tường, xây tường, xây tường!
Chẳng trách những trận chiến thời cổ đại ở Lam Tinh có rất nhiều trận phòng ngự và công thành, tường thành là rào cản rất lớn!
Chẳng qua, lúc ấy mọi người dùng tường thành để phòng ngự kẻ địch.
Hiện tại, Hỗn Độn Đại Lục không có kẻ thù, ít nhất điều đó sẽ không xảy ra đến khi những Tham Dữ Giả ở các mảnh lục địa khác hoàn thành quá trình phát triển của họ.
Nhưng đối với dã nhân thì dã thú cũng là một dạng kẻ thù, hai bên tranh giành không gian sống và tài nguyên với nhau còn không phải là kẻ thù hay sao.
Một khi đã như vậy, trước tiên bọn họ sẽ xây dựng một bức tường thật cao!