Vài ngày sau, cuối cùng nhiệt độ không khí đã hoàn toàn ổn định ở mức trên dưới 10 độ C.
Dựa theo ký ức trước kia, khoảng bốn tháng trước khi bước vào mùa hạ thì thời tiết vẫn sẽ duy trì ở mức nhiệt độ này.
Những dã nhân từ bảy hoặc tám bộ lạc xung quanh cũng lần lượt đến.
Tổng cộng có khoảng hai trăm người, bất kể là nam hay nữ, đều là những dã nhân có sức lực và thân thể cường tráng.
Quân Tiểu Nam âm thầm ước lượng, đại khái mỗi bộ lạc đến hơn 30 người, như vậy đã nhiều lắm rồi.
Lấy bộ lạc Châm của bọn họ làm ví dụ, hiện có khoảng bảy mươi tám mươi dã nhân đang ở thời kỳ tráng niên khỏe mạnh.
Giả sử cần phân bổ một số người ở lại chăm sóc những lão dã nhân và ấu tể, cũng như đề phòng kẻ địch, thu thập thức ăn và săn bắn thì
những dã nhân trưởng thành trong bộ lạc chỉ vừa đủ dùng.
Bởi vì lúc ấy bộ lạc Châm đã thông báo, không những được trả lương mà còn được cung cấp thức ăn và chỗ ở, nên phần lớn các dã nhân đều lựa chọn ở lại bộ lạc Châm trong thời gian dài, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc mới quay về bộ lạc.
Nếu không, chưa nói đến lãng phí thời gian đi đường, việc thường xuyên qua lại giữa hai bộ lạc có thể gặp phải hung thú, còn có thể không đủ thời gian và lương thực chuẩn bị thức ăn cho bữa sáng và bữa tối
Bộ lạc Châm khác với bộ lạc bọn họ, ở nơi này một ngày chuẩn bị đầy đủ ba bữa ăn! Một bộ lạc phải giàu có đến mức nào mới có thể hành động quyết đoán như vậy!
Thật hâm mộ!
Tuy rằng không nỡ rời xa đàn con và họ hàng trong bộ lạc, nhưng từ khi chấp nhận khái niệm “tiền lương”, trong lòng mỗi người đều còn rất nhiều kỳ vọng.
Trong suy nghĩ của bọn họ vẫn chưa có ý thức về tiền bạc, “tiền lương” ở đây có nghĩa là thịt và trái cây làm no bụng.
Ra ngoài săn bắn có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ở bộ lạc Châm chỉ cần vất vả một chút, làm vài công việc chân tay mà thôi, như vậy tốt hơn nhiều so với cái chết.
Tuy nhiên, ngoài dự kiến của những dã nhân đến từ các bộ lạc khác, lần đầu tiên gặp thay vì giải thích những nhiệm vụ mà bọn họ phải hoàn thành, Quân Tiểu Nam lại đưa cho mỗi người một chiếc vòng cổ… có gắn một mảnh kim loại?
“A huynh nhất định phải mang cái này! Đến lúc đó, bất kể là ghi số giờ làm việc hay lĩnh lương, đều phải dựa vào bảng số chứng minh thân phận này!”
Vân - dã nhân ở bộ lạc Thổ được gả đến bộ lạc Châm chạy đến dặn dò a huynh.
“Ồ ồ, ta đã biết, nhất định ta sẽ luôn mang theo bên người và giữ gìn cẩn thận.”
Dã nhân này vừa nghe thấy muội muội nói thứ này có liên quan đến “tiền lương”, lập tức tập trung tinh thần, đây là chuyện lớn, không thể để xảy ra sai sót!
“À mà này, Vân, bên trên viết cái gì vậy?”
“Từ này là [Dốc] - là tên của a huynh, còn từ bên dưới chính là [Bộ lạc Thổ].”
“Oa, bây giờ muội muội biết nhiều như vậy à!”
Dốc nghe em gái giải thích một cách rõ ràng, lập tức dựng thẳng ngón tay cái lên.
“A huynh, ta nói này, không bằng huynh dẫn theo nhãi con và tẩu tử đến đây sống với bọn ta, để thằng bé có thể học chữ và võ công.”
“Chuyện này để nói sau nhé.”
Dốc nghe thấy em gái nói vậy cũng không để bụng, hắn không biết học nhiều như vậy để làm gì, làm một dã nhân không phải chỉ cần săn bắn hái lượm cả đời hay sao.
Vân nhìn ra huynh trưởng không để bụng, bất
quá cô ấy cũng không tiếp tục khuyên nhủ.
Cô ấy tin rằng sau khi biết được sức mạnh của tri thức, a huynh nhất định sẽ thay đổi suy nghĩ.
Buổi sáng cùng ngày, nhóm dã nhân đến từ các bộ khác đều đã nhận được chứng minh thư và một thứ gọi là bánh mì xem như bữa sáng.
“Ta nói này, có phải Thánh Nữ của bộ lạc Châm vẫn chưa hết ngốc hay không? Vẫn chưa làm việc đã cung cấp thức ăn, như vậy cũng quá hào phóng a?”
“Mặc kệ đi, cho ngươi thì ngươi cứ ăn, cẩn thận kẻo bị người ta đuổi về! Ta nghe nói, trước kia tính tình của Nam khá hư hỏng!”
Hai người này không ngừng thì thà thì thầm.
Quân Tiểu Nam không phải không biết những suy nghĩ của nhóm dã nhân này.
Mặc dù những dã nhân ở nơi này đã có thói quen đi săn trong tình trạng bụng đói, chờ đến khi giết được con mồi mới ăn chút gì đó, nhưng cô không thể để người khác làm việc với chiếc bụng đói.
Cô hiểu được sự vất vả khi lao động chân tay, hơn nữa điều cô muốn là xây dựng một cộng đồng cùng nhau phát triển, thậm chí là đối với nhóm dã nhân đến từ các bộ lạc khác. Bởi vì bọn họ là những người làm công ăn lương tạm thời, tuyệt đối không phải nô lệ.
Dù gì cô cũng là người đến từ Lam Tinh, nên vẫn muốn cung cấp cho bọn họ hoàn cảnh sống cơ bản.
“Mọi người chia thành một nhóm 30 người, đi theo người của bộ lạc Châm nhận cuốc xẻng. Hiện tại là 10 giờ sáng, đến 12 giờ trưa chúng ta sẽ nghỉ ngơi.”
Mấy ngày nay, Quân Tiểu Nam đã bàn bạc cụ thể với mọi người trong bộ lạc về việc cô muốn xây dựng tường thành như thế nào.
Ban ngày, bộ lạc Châm sẽ cử ra khoảng 70 người đến công trường làm tổ trưởng.
Sở dĩ bộ lạc bọn họ có thể cung cấp nhiều lao động như vậy chủ yếu là vì để tiết kiệm nhân lực ra ngoài tìm lương thực.
Cùng với nhân công từ các bộ lạc khác, cộng có khoảng 300 người được chia thành 10 tổ.
Nhiệm vụ đầu tiên của 10 tổ này là đến khu vực bình nguyên, đào một vòng lớn dọc theo con đường mà trước đó Quân Tiểu Nam đã rắc vôi trắng để thiết lập biên giới tường thành.
Lúc này, đàn trâu Lỗ Lỗ đã rời khỏi bình nguyên, đến sáng sớm ngày mai bọn chúng sẽ quay lại.
Do đó, trước tiên Quân Tiểu Nam chỉ có thể xây dựng nền móng vững chắc, chuẩn bị tốt nguyên vật liệu.
Sau đó, thừa dịp một ngày nào đó trâu Lỗ Lỗ không xuất hiện, cố gắng tranh thủ trong vòng ngày hôm ấy xây dựng hàng rào gỗ chắc chắn bao quanh khu vực bên trong để đề phòng đàn trâu xâm nhập.
Về sau sẽ từ từ xây dựng kết cấu bên trong, đồng thời gia cố tường thành để tường thành càng thêm vững chắc hơn.