“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, công việc kết thúc.“
Thời điểm 6 giờ chiều, sắc trời đã dần tối, nếu tiếp tục làm việc khó tránh khỏi sẽ thu hút động vật hoang dã có thói quen kiếm ăn vào ban đêm, nên Quân Tiểu Nam đến công trường tiếp đón nhóm công nhân quay về bộ lạc nghỉ ngơi.
“Thật sự rất mệt mỏi, khó trách ở bên này mỗi ngày đều phải ăn đầy đủ ba bữa! Buổi sáng, nếu không có ổ bánh mì kia thì ta đã không chịu nổi đến giờ cơm trưa.”
“Đúng là có chút mệt mỏi, nhưng bữa trưa hôm nay gọi là cái gì nhỉ! À, là cơm cà ri, mùi vị rất ngon! Từ trước đến nay ta chưa từng ăn qua món ăn ngon như vậy!”
“Còn đồ vật được gọi là cuốc xẻng cư nhiên có thể tạo ra một cái hố lớn trên mặt đất! Thật không thể tin được!"
“Đúng vậy, thật thần kỳ!”
“Thiếu kiến thức, bộ lạc của chúng tôi có rất nhiều thứ thần kỳ, ta nghe Nam nói đêm nay có bánh bao nhân thịt! Trước kia, chúng ta đã ăn qua mấy lần, món ấy mới thật sự mỹ vị!”
“Vậy sao! Ngươi nói khiến ta sắp chảy nước miếng!”
Nhóm dã nhân tụ tập tốp năm tốp ba, vừa nói cười vừa đi về phía hang động lớn nơi bộ lạc Châm đang cư trú.
“A phụ a mẫu, cữu cữu! Các ngươi rốt cuộc đã về! Ta và A Cống đã lãnh cơm chiều về, các người mau ăn đi.”
Nhóc con của bộ lạc Châm nhìn thấy cha mẹ cùng cữu cữu vất vả làm việc tay chân cả một ngày, vội vàng giặt sạch chiếc khăn ướt đưa qua cho bọn họ.
“A phụ đã biết, nhãi con nhà chúng ta cũng thật lợi hại!”
Sơn - a phụ của Tiền xoa đầu con trai, người một nhà vui vẻ trở về ăn cơm.
“Oa! Bánh bao thịt ăn thật ngon! Nguyên lai trên đời này còn có món ăn mỹ vị như vậy!”
Dốc - dã nhân đến từ bộ lạc Thổ, cũng chính là cữu cữu của Tiền, hôm nay đã hoàn toàn bị mỹ thực của bộ lạc Châm chinh phục.
Buổi sáng là bánh mì xốp mềm, buổi trưa là bát cơm cà ri với hương vị đặc biệt, nhưng món bánh bao nhân thịt buổi tối còn ngon hơn, vừa mềm mại lại vừa mỹ vị, khiến mọi người không nhịn được muốn ăn thêm một cái!
“Nếu tiểu biểu đệ cũng ở đây thì tốt biết mấy, chúng ta có thể cùng nhau thưởng thức những món ăn ngon!”
Tuy rằng a mẫu của Tiền nhỏ tuổi hơn cữu cữu, nhưng Tiền lại lớn hơn biểu đệ 5 tuổi.
Biểu đệ Đống dáng vẻ mềm mại mũm mĩm, trông rất đáng yêu!
Dốc cũng nghĩ đến nhóc con nhà mình, trước khi hắn rời khỏi bộ lạc Thổ thằng bé còn nhờ hắn đến bộ lạc Châm nhớ đổi kẹo mang về.
Đột nhiên, Dốc cảm thấy bánh bao trong miệng hắn không còn thơm ngon như lúc trước, hắn nhớ con trai a.
“Có thời gian ta trở về thăm nhà một chút.”
Buổi sáng muội muội nói với hắn, không bằng dẫn Đống đến đây sinh sống, lúc ấy hắn cũng chẳng để tâm.
Nhưng hiện tại nhìn thấy bộ lạc Châm giàu có như vậy, xem ra đây cũng là một biện pháp khá tốt.
“Những người hôm nay đến công trường làm việc, sau khi ăn cơm thì lại đây xác nhận số giờ làm việc, lãnh tiền lương của ngày hôm nay.”
Chờ đến khi hầu hết mọi người đều đã no bụng, Quân Tiểu Nam đứng bên dưới tảng đá lớn ở giữa hang động, tay cầm cuốn sổ và bút chì, chuẩn bị phát tiền lương.
Vừa rồi, thừa dịp mọi người nghỉ ngơi, cô cùng các tổ trưởng của từng tổ kiểm tra đối chiếu sơ qua tính hình làm việc của nhóm công nhân
Sau khi xác nhận không có thủ đoạn gian dối mới yên tâm ghi chép vào sổ.
Không bao lâu, nhóm dã nhân đã tụ tập lại, đây chính là lần đầu tiên được phát tiền lương! Sao có thể không hưng phấn!
“Thiêu - bộ lạc Viêm thời gian làm việc hôm nay là 7 tiếng, tiền lương là 7 đồng, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì chỉ cần ký vào đây.”
“Ồ!”
Dã nhân thành niên tên Thiêu thật sự nghe không hiểu Quân Tiểu Nam đang nói gì.
Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức làm theo hướng dẫn, dùng đồ vật được gọi là bút chì vẽ tên mình lên sổ theo ký tự được khắc trên bảng chứng minh thân phận.
Sau đó, trong tay Thiêu xuất hiện đến... 7 đồng xu?
“Nam, đây là gì? Không phải nói sẽ phát tiền lương hay sao?”
“Buổi sáng ta đã giải thích qua, cái này chính là tiền lương, được gọi là tiền, có thể cầm tiền đến cửa hàng bên kia mua đồ.”
Nam chỉ vào chiếc giá để hàng đơn sơ được dựng gần cửa hang động, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nghe Thiêu hỏi vậy cô liền biết trong buổi họp lúc sáng, ngoại trừ những thành viên của bộ lạc Châm ra, phần lớn những người khác đều không nghe rõ!
Tuy nhiên, điều này cũng không phải hoàn toàn là do bọn họ không chú ý lắng nghe, bản thân Nam cũng thường xuyên quên mất một chuyện - đó là những dã nhân đến từ bộ lạc khác không giống các thành viên của bộ lạc Châm đã thích nghi với những vật phẩm hiện đại của Lam Tinh.
Muốn tiếp nhận cái mới đòi hỏi phải có quá trình, về sau cô sẽ cố gắng nhấn mạnh thêm.
“[Tiền] đại diện cho đồ vật, có thể dùng tiền đổi lấy thức ăn, quần áo…”
Đúng lúc Tiểu Thạch Đầu đang đứng phía sau Thiêu, bèn khoa tay múa chân giải thích để đối phương hiểu rõ hơn. Thiêu khó khăn lắm mới hiểu rõ, sau đó vui vẻ đi đến cửa hàng mua vài thứ.
“Thạch, bộ lạc Châm, thời gian làm việc là 7 tiếng, lương cơ bản là 7 đồng, lương tổ trưởng 1 đồng. Sau khi xác nhận không có gì sai sót thì mời ký tên.”
Bởi vì, các tộc nhân của bộ lạc Châm đảm nhận vị trí tổ trưởng, chịu trách nhiệm kiểm kê số lượng nhân công trong mỗi nhóm sau một giờ làm việc, lãnh và cấp phát thức ăn, dụng cụ, nên tiền lương mỗi ngày sẽ cao hơn 1 tệ so với các tộc nhân đến từ bộ lạc khác.
“Dốc - bộ lạc Thổ, thời gian làm việc là 7 giờ, tiền lương là 7 đồng, nếu xác nhận không có vấn đề gì thì ký tên vào đây.”
Dốc sững sờ nhìn bảy đồng xu bằng kim loại vừa nhận được trong tay, máy móc bước đến trước cửa hàng.
Vài đồng xu này để làm gì, đây có đúng thật là tiền lương hay không?
Bất quá bộ lạc Châm hẳn là không lừa gạt người khác, vừa rồi hắn nhìn thấy dã nhân Thiêu của bộ lạc Viêm vào cửa hàng mua một túi thịt khô lớn rồi rời đi.
Nếu không... Hắn cũng đi thử xem sao?