“Xin chào, xin hỏi bạn muốn mua gì?”
Sầm là lão dã nhân của bộ lạc Châm, đã hơn 150 tuổi; ban ngày, con trai, con dâu và cháu trai của bà đều đến công trường làm việc, bà không có việc gì làm bèn nhận lời đến đây bán hàng.
Đừng nhìn bà lớn tuổi nhưng thật ra đầu óc vẫn khá minh mẫn, thậm chí còn học toán giỏi hơn cả mấy thanh niên trai tráng!
“Muốn mua cái gì, mua cái gì nhỉ! À ta muốn mua kẹo!”
Dốc nhìn các loại sản phẩm mà hắn chưa từng thấy qua được trưng bày trên kệ, đột nhiên có chút hoa mắt nên bối rối trước câu hỏi đối phương.
May mắn là hắn vẫn còn nhớ rõ đã hứa với con trai sẽ mang kẹo về cho thằng bé.
“Kẹo có hàng, 10 đồng một hộp.”
Dốc đưa hết số tiền lương trong tay qua nhưng bị từ chối, bởi vì lão dã nhân đối diện nói rằng trong tay hắn chỉ có 7 đồng, vẫn còn thiếu 3 đồng.
Dốc có chút không vui, cảm thấy số tiền lương mà bộ lạc Châm chi trả quá ít, đến cả gói kẹo bình thường cũng không đủ mua.
Hắn lại chỉ vào túi thịt khô trên kệ, hắn không biết những thứ khác, chỉ biết mỗi thứ này mà thôi.
Vừa rồi dã nhân Thiêu của bộ lạc Viêm cũng mua loại này, chắc chắn tiền lương của hắn đủ dùng.
“Thịt khô này bao nhiêu tiền?”
Lão dã nhân Sầm nhìn theo hướng mà Dốc chỉ để xác nhận sản phẩm, sau đó trả lời.
“Một túi thịt khô 5 đồng, ngoài ra cũng có thể mua túi riêng, giá 1 đồng một túi.”
Những chiếc túi được bày bán tại cửa hàng nhỏ này cũng được làm bằng da rắn nước, kiểu dáng tương tự với cặp sách nhưng thể tích bên trong nhỏ hơn một nửa so với cặp sách.
Tất cả đều là do trước đó Quân Tiểu Nam tuyên bố nhiệm vụ để các tộc nhân của bộ lạc Châm tự tay khâu vá.
Mùa đông năm trước, thời điểm đánh bắt cá, bộ lạc Châm đã tích trữ được rất nhiều da rắn nước, không cần lo lắng không đủ dùng.
Thế nhưng, dù dung tích của chiếc túi chỉ bằng một nửa cặp sách thì lượng thịt khô bên trong cũng không ít, đủ cho 3 người đàn ông trưởng thành ăn trong 2 ngày!
Dốc sửng sốt không thôi! Thì ra kẹo lại đắt như vậy!
Hắn không hiểu khái niệm của từ “đắt”, chỉ cảm thấy da rắn nước là món đồ hiếm có, cư nhiên chỉ cần 1 đồng tiền!
Còn thịt khô - thứ này chính là thức ăn có thể nuôi sống bản thân, số lượng nhiều như vậy cư nhiên cũng chỉ cần 5 đồng!
Nhưng chỉ một lọ kẹo nhỏ như vậy lại có thể được bán với giá 10 đồng? Thật nhiều tiền a…
“Ngươi nhanh lên một chút, ta cũng muốn mua!"
Dốc do dự trong thời gian khá lâu, nên những dã nhân xếp hàng phía sau đã bắt đầu thúc giục hắn.
“Vậy lấy ta một túi thịt khô, hơn nữa lấy thêm một cái túi da rắn nước.”
Dốc vội vàng giao ra 6 đồng xu, nắm chặt 1 đồng xu còn dư lại trong tay, cầm túi thịt khô quay về vị trí mà cả nhà muội muội đang cư trú.
“A huynh, như thế nào huynh lại mua nhiều thịt khô như vậy, hiện tại thời tiết đang dần nóng lên, mỗi ngày trong bộ lạc đều sẽ phát ba bữa cơm, thịt khô ăn không hết sẽ bị hỏng!”
Vân nhìn thấy huynh trưởng mua rất nhiều thức ăn nên cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Dốc cũng cực kỳ hoang mang: “Không mua đồ ăn thì mua cái gì a?”
“Mua quần áo, bút vở, xà phòng thơm… có rất nhiều thứ để mua nha!”
Nhìn dáng vẻ a huynh vẫn đang mê mang, Vân suy nghĩ một chút liền dùng tay gõ vào đầu mình.
Haiz, cô ấy quên mất a huynh không sống ở nơi nay nên không hiểu tình hình.
“A huynh, hôm nay huynh vừa đến đây liền vội vàng đến công trường làm việc, nên chưa kịp giải thích với huynh.”
“Huynh biết hiện tại chúng ta cực khổ làm việc, về sau sẽ mang đến lợi ích gì hay không?”
Dốc lắc đầu, chỉ cần cung cấp thức ăn thì hắn đến đây làm việc, ai lại quan tâm nhiều như vậy.
“Đó chính là nhà ở của các tộc nhân bộ lạc Châm trong tương lai!” Vân nói tiếp.
“Về sau, chúng ta không cần phải cư trú trong sơn động, thay vào đó sẽ sống trong những ngôi nhà và hình thành thôn xóm.”
“Muốn có thức ăn cũng không cần mạo hiểm sinh mệnh ra ngoài săn thú, có thể dần dần thuần hoá thú rừng, đồng thời nuôi dưỡng bọn chúng, ngoài ra còn có thể tự mình gieo trồng rau củ và các loại cây ăn quả…”
Dốc nghe thấy những lời muội muội nói liền choáng váng… Chuyện gì thế này? Em gái dường như đang kể chuyện cổ tích, không sống trong hang động... như vậy còn được gọi là dã nhân sao!
Vân phí mất nửa ngày mới có thể giải thích rõ mọi chuyện với Dốc.
Dốc cảm thấy thế giới quan của bản thân đã chịu đả kích sâu sắc.
Thì ra người ở bộ lạc Châm hoàn toàn không phải lo lắng về vấn đề lương thực vì những thứ này đều có sẵn, hiện tại bọn họ chỉ đang nghĩ làm thế nào để sống sung túc hơn, thoải mái hơn? Chắc hẳn là như vậy…
Dã nhân không đi săn, điều này nghe qua thật quá điên rồ!
“Bao gồm cả quần áo mà lúc trước chúng ta mặc và thức ăn trong mùa đông, tất cả đều không phải tự dưng mà có, những thứ đó đều là phần thưởng trong học tập và tiền lương khi làm việc.”
“Nhưng hiện tại chúng ta làm việc thì bộ lạc sẽ cung cấp thức ăn, nến số tiền kia nhất định phải tiết kiệm để mua những thứ khác.”
Sau khi nói chuyện với em gái, Dốc nằm xuống thứ gọi là nệm, hai mắt nhìn về đỉnh hang động mà đầu óc rối bời.
Hiện tại em gái hiểu biết không ít, tính toán cũng rất lợi hại, còn biết bắn cung và võ nghệ, lại còn biết đọc biết viết.
Không riêng gì em gái mà em rể - Sơn, cháu trai - Tiền và những người khác ở bộ lạc Châm đều trông rất lợi hại.
Lợi hại... dường như không giống một dã nhân.
Thế nhưng, Dốc cảm thấy như vậy thật tốt, mỗi ngày không cần chỉ vì mấy khối thịt mà phải bôn ba, liều mạng với hung thú.
Hắn cũng muốn sống một cuộc sống như vậy, cũng muốn vợ con được hưởng cuộc sống như thế này.
Nếu... thật sự có thể đến sinh sống ở bộ lạc Châm thì tốt biết.
“Muốn nhân 164 với 362, đầu tiên hãy viết nó theo chiều dọc thế này, sau đó...”
Vốn dĩ Dốc đang định nghỉ ngơi thì nghe thấy âm thanh kỳ quái truyền đến bên tai… Chẳng lẽ là chú ngữ?
Hắn quay đầu nhìn liền thấy cư nhiên là cháu trai - Tiền đang dạy em gái hắn học bài!
Nhãi con sao có thể dạy dỗ a mẫu!
Tóm tắt nhân vật ở Hỗn Độn Đại Lục:
Bộ lạc Châm: Là bộ lạc nơi nữ chính đang sinh sống, 164 người, 38 gia đình.
Nam: Nữ chính.
Vạn: A phụ của nữ chính, thủ lĩnh bộ lạc.
Phong: A mẫu của nữ chính.
Bắc: A huynh của nữ chính
Lỗ: A phụ của Thạch.
Thạch: Biệt danh Tiểu Thạch Đầu, vừa tròn 40 tuổi, hoạt bát hiếu động lại có chút bốc đồng, ngốc nghếch dũng cảm, là một bảo bảo vô cùng hiếu kỳ.
Nhiệt: A mẫu của Thạch, đến từ bộ lạc Viêm.
Sơn: A phụ của Tiền.
Vân: A mẫu của Tiền, đến từ bộ lạc Thổ.
Tiền: 13 tuổi, thông minh hoạt bát.
Ổn: Lão dã nhân goá bụa, 165 tuổi, thủ lĩnh tiền nhiệm.
Hồng: Lão dã nhân ở goá, 163 tuổi, làm việc ở phòng bếp.
Huân: Cô nhi, người đàn ông độc thân, 70 tuổi, chân thối nhất bộ lạc.
Lợi: Cô nhi, người đàn ông độc thân, 50 tuổi, tay nghề phân chia con mồi không tệ.
Khảm: Cô nhi, đàn ông độc thân, 41 tuổi, là dã nhân có quan hệ khá tốt với Thạch, khi còn nhỏ hai người đã thường chơi chung với nhau.
Thổ: Cô nhi, nam, 15 tuổi.
Sầm: Đã trở thành bà cố nội, hơn 150 tuổi, cháu trai đã lớn nên không cần trông nom, là người bán hàng ở cửa hàng.
Bộ lạc Viêm: Là bộ lạc láng giềng với bộ lạc Châm, hai bên quan hệ thân thiết, thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau.
Chí: Thủ lĩnh tiền nhiệm của bộ lạc Viêm, a phụ của Phong và Hoả, ông nội của nữ chính, 140 tuổi.
Thản: A phụ của Phong và Hoả, bà nội của nữ chính, 135 tuổi.
Hỏa: Thủ lĩnh đương nhiệm của bộ lạc Viêm, a huynh của Phong, cậu của nữ chính, 90 tuổi.
Lễ: Vợ của Hỏa, mợ của nữ chính, 88 tuổi.
Hồ: Con trai lớn của Hỏa, biểu ca của nữ chính, 45 tuổi.
Tiêu: Con trai thứ hai của Hỏa, biểu đệ của nữ chính, 10 tuổi.
Thiêu: Nam giới, dã nhân đã thành niên.
Bộ lạc Thổ: Cũng là bộ lạc láng giềng của bộ lạc Châm.
Dốc: A huynh của Vân.
Đường: Vợ của Dốc, a mẫu của Đống, chị dâu của Vân, đến từ bộ lạc Oa.
Đống: Con trai của Dốc, cháu trai của Vân, 8 tuổi, thích ăn kẹo.