Thế nhưng, sau khi Dốc ngồi dậy khỏi chiếc nệm mềm mại, khẽ đảo mắt quan sát xung quanh mới phát hiện, nguyên lai không chỉ mỗi cháu trai đang dạy em hắn học bài mà dường như xung quanh còn có rất nhiều tộc nhân của bộ lạc Châm hôm nay không ra ngoài làm việc đang dạy học cho người thân của bọn họ.
Tất nhiên cũng có nhiều dã nhân đến từ các bộ lạc khác cảm thấy mờ mịt như hắn, hoặc tò mò vây xem, hoặc quan sát tất cả những hành động này trong cảm giác hoang mang bối rối.
“Em gái, Tiền, hai người đang làm gì vậy?”
Dốc tiến lên dò hỏi.
“Cữu cữu, ta đang dạy a mẫu công khóa ngày hôm nay. Nam nói, nếu bất kỳ ai bởi vì làm việc lơ là học tập, dẫn đến việc thi cử không đạt tiêu chuẩn sẽ bị hủy bỏ tư cách làm việc!”
“A? Giống với lễ tốt nghiệp lần trước, nếu không đạt tiêu chuẩn sẽ không được làm việc?”
Dốc vô cùng kinh ngạc, đây là đạo lý gì? Cái đầu to của hắn không tài nào đoán ra được...
Còn không phải chỉ là học viết chữ hay sao, học giỏi thì có lợi ích gì, không lo ăn không lo uống à...
“Đương nhiên rồi, tri thức và đoàn kết chính là sức mạnh! Nếu không chăm chỉ học tập, tương lai nhất định sẽ lạc hậu hơn những bộ lạc khác, một khi lạc hậu thì sẽ bị đánh chiếm!”
Ở bộ lạc Châm, Tiền là đại biểu của đám thanh niên sùng bái Quân Tiểu Nam. Những câu cửa miệng thường ngày của Quân Tiểu Nam, hắn đều học thuộc lòng, lặp lại cũng trơn tru hơn bất kỳ ai.
Tuy nhiên, vì Tiền tuổi còn nhỏ, không thể nắm bắt được điểm quan trọng trong lời nói, nên Vân đã nhân cơ hội này phổ cập kiến thức cho a huynh.
“A huynh, tri thức rất hữu dụng, liền lấy tiền lương hôm nay làm ví dụ đi.”
“Vì sao huynh chỉ nhận được 7 đồng, ta lại nhận được 8 đồng, nhiều hơn huynh 1 đồng?”
Tuy rằng chưa bao giờ học qua môn toán, nhưng Dốc đại khái vẫn có thể hiểu ý nghĩa của những con số từ 0 đến 10.
Hắn đã sớm nhận ra việc những tộc nhân ở bộ lạc Châm nhận tiền lương cao hơn hắn, nhưng hắn luôn cho rằng đây là sự quan tâm đặc biệt mà bộ lạc Châm dành cho những thành viên trong tộc.
Mặc dù có khác biệt cũng chẳng sao, hắn cũng không để trong lòng.
Nhưng khi em gái vừa hỏi như vậy, hắn chợt nghĩ chẳng lẽ... chuyện này còn có nguyên nhân gì khác hay sao?
Vân nói tiếp.
“Đó là bởi vì chúng ta đã tham gia các lớp học xóa mù chữ, đồng thời cũng có thể làm nhiều việc hơn mọi người.”
“Chúng ta hãy nói về cách tính thời gian làm việc đơn giản nhất. A huynh thử nhìn đồ vật trên cổ tay chúng ta đi. Cái này được gọi là đồng hồ đeo tay.”
Dốc nhìn theo tầm mắt của em gái, hắn nghĩ rằng thứ này chỉ là để trang trí?
“Món đồ này có thể nhắc nhở chúng ta về thời gian trong ngày. Ai làm việc nhiều giờ hơn, ai di chuyển ít đá hơn đều được ghi chú lại và sẽ căn cứ vào những số liệu đó để phát lương.”
“Trưởng nhóm không chỉ có thể hiểu, mà còn phải ghi chép lại thành lời vào sổ.”
“Nếu không học tập thì không một dã nhân nào có thể làm những việc này.”
Vân nói một tràng dài, lại dạy Dốc cách sử dụng đồng hồ, sau đó mới quay sang cùng con trai học tiếp bài học hôm nay.
Dốc cầm chiếc đồng hồ trên tay, sau một hồi suy đi nghĩ lại liền cảm thấy những gì em gái nói dường như rất có lý.
Nếu sau này con trai của hắn trở nên hại như vậy, có phải cũng có thể vào ở nơi được gọi là nhà hay không?
Không cần phải chiến đấu với động vật hoang dã mỗi ngày, cũng không cần lo lắng sẽ chết đói chết rét trong mùa đông.
Dốc càng nghĩ càng thấy mê mẩn, hắn bất giác gắp một miếng thịt khô bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
Với dã nhân, dù bữa tối đã ăn no nê thì khi nhìn thấy thịt vẫn muốn cho vào miệng, không lúc nào bọn họ cảm thấy thịt là đủ cả.
Hả, có gì đó không thích hợp, vì sao miếng thịt khô này lại ngon đến thế!
Đây là loại thịt gì? Thú Hô Hô? Gia súc Lỗ Lỗ? Thụ Lang? Tất cả đều không giống nha!
“Nước nóng đã được chuẩn bị, mọi người nhanh đến nhà tắm tập hợp.”
“Chú ý hai bên nam nữ, đừng đi nhầm nhé.”
Trong tay mấy lão dã nhân góa bụa phụ trách phòng nước ấm ở bộ lạc Châm đang cầm hai cái nồi đun nước nóng thật to, tay còn lại gõ ầm ĩ.
Khi các tộc nhân nghe thấy âm thanh này liền rất phấn khích, lập tức mang theo khăn tắm và quần áo sạch đến xếp hàng ở nhà tắm.
Ấu tể Tiền chuẩn bị đầy đủ đồ đạc, sắp xếp xà phòng và khăn tắm gọn gàng rồi đặt vào chiếc chậu đồng to, sau đó liền kéo tay cậu mình đến nhà tắm để tắm rửa.
“A cữu, mau đến đây, người đã làm việc cả một ngày nhất định đổ nhiều mồ hôi, nhanh tắm rửa sạch sẽ để cơ thể thoải mái hơn!”
Hiện tại, trên người nhóm dã nhân đến từ các bộ lạc khác vẫn còn mặc những mảnh da thú
cũ nát, nhưng hiện tại đã là mùa xuân, dựa vào tố chất thân thể của dã nhân đã cảm thấy có chút nóng nực.
Tuy nhiên, Quân Tiểu Nam đã chuẩn bị cho mọi người áo bông dạng mỏng, xem như một phần thưởng thêm.
“Ai nha a cữu, bên này! Bên a mẫu là nhà tắm của phụ nữ, chúng ta không thể đến đó, rất ngượng a!”
“Ồ, a cữu đi theo cháu đây!”
Dốc mơ mơ màng màng bị cháu trai kéo đi, sau đó lại bị lột sạch da thú trên người, tẩy rửa thân thể.
Dốc suy nghĩ: Tình huống hiện tại của hắn có chút giống với dáng vẻ của các dã nhân trước khi ăn thịt con mồi - đều phải lột sạch da thú sau đó tẩy rửa sạch sẽ...
Sau khi hoàn thành bước tẩy rửa đơn giản “trên bờ” lại bị cháu trai đẩy vào trong bồn tắm.
Oa, bộ lạc Châm cũng thật lợi hại, trong hang động cư nhiên có thể xây dựng một hồ nước nóng.
“Này, sao cháu lại không xuống nước?”
“Hì hì hì...”
Tiền không nói lời nào, chỉ đứng bên cạnh bể tắm nhìn về phía Dốc nở nụ cười xấu xa.