Dốc nhìn tới nhìn lui, quan sát trái phải, nhìn thấy nhóm người đầu tiên tiến vào bên trong bể tắm, tất cả đều là những dã nhân đến từ các bộ lạc khác.
Chẳng lẽ thằng bé đang quan tâm đến người thân bạn bè và tất cả mọi người xung quanh, cháu trai nhỏ thật sự rất hiếu thảo…
“A a a a!!!”
Dốc vẫn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo thì đột nhiên xung quanh đã vang lên tiếng hét của những dã nhân khác.
Thì ra mấy lão dã nhân làm việc trong phòng nước ấm của bộ lạc Châm đã ném rất nhiều bột trắng xuống nước.
Sau đó, trên mặt nước xuất hiện rất nhiều rận!
“A a a a!!!!” Bất tri bất giác Dốc lại là người kêu to nhất.
“A cữu đừng sợ, trong nước này có thuốc đuổi côn trùng, sau khi tắm rửa qua sẽ giúp cơ thể càng khỏe mạnh hơn, chỉ cần chờ một chút là được.”
Những tộc nhân của bộ lạc Châm đứng “trên bờ” vây xem: Đùa đấy à, mìn thấy nhóm lão dã nhân ở phòng nước ấm cầm một nắm thuốc bột đuổi côn trùng đứng bên cạnh, ai lại muốn xuống tắm cùng côn trùng cơ chứ!
Buổi sáng ngày hôm nay dường như là một ngày bình thường, nhưng vào ban đêm, nếu không phải khiếp sợ thì chính là kinh hách, hiện tại Dốc gần như mất đi khả năng suy nghĩ.
Bị cháu trai lôi kéo đi thay thứ gọi là quần áo, lại lừa dối hắn cắt tóc ngắn cũn cỡn, sau đó ngơ ngác ngả lưng xuống tấm nệm mềm mại, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Nam, dáng vẻ hung ác khi cắt tóc...
Trông giống a mẫu của hắn a!
Bộ lạc Châm thật đáng sợ... Thánh Nữ nam thật đáng sợ!
Thời gian cứ thế trôi nhanh, giờ đây nhóm dã nhân đến từ các bộ lạc khác đều tràn ngập sợ hãi đối với bộ lạc Châm. Dù sao trước mắt cũng không có một dã nhân nào dám lén lút giở thủ đoạn gian dối ở một bộ lạc vừa cường đại lại thần kỳ như vậy.
Một buổi tối nào đó, một dã nhân đến từ bộ lạc khác vô tình thấy tên nhị thế tổ ngốc tử trong truyền thuyết nhìn về phía hắn nở nụ cười tà mị, sau đó “hưu” một tiếng lập tức biến mất! Một lát sau “hưu” một tiếng lại đột ngột xuất hiện!
Thật đáng sợ... Không thể trêu vào, thật sự không thể trêu vào...
Sau khi tin tức này truyền ra ngoài, một số dã nhân trước đây khi còn ở bộ lạc vẫn luôn lười biếng nhưng khi đến làm việc ở bộ lạc Châm thì lại không dám lơ là chểnh mảng.
Mọi người đều sợ Nam thần bí khó lường “hưu” một tiếng cũng sẽ khiến bọn họ biến mất!
Chờ đến khi phần móng của hàng rào khổng lồ trên bình nguyên được đào xong đã là 5 ngày sau.
Đến ngày thứ sáu, Nam yêu cầu mọi người chôn chặt những thân cây cao lớn đã được chuẩn bị sẵn xuống nền móng hàng rào sao, đồng thời cố gắng đến khi trời tối sẽ hoàn thành công việc.
Phần không gian rộng lớn ở giữa bình nguyên được bao bọc kín kẽ không khe hở.
Ban đêm, đợi khi tất cả mọi người ngủ say, Quân Tiểu Nam tự mình thức dậy trước 4 giờ.
Mặc quần áo rằn ri, mang mặt nạ màu đen, chỉ để lộ đôi mắt to tròn, sau lưng mang cung tên, tay cầm dao găm, xuất phát lên đường.
Nam đi đến đỉnh núi trước đó - nơi đã phát hiện ra thú Hô Hô, cô nằm dài trên bãi cỏ, nhìn chằm chằm về phía bình nguyên không nhúc nhích.
Quả nhiên, không đến một giờ, từng đàn trâu Lỗ Lỗ dần xuất hiện.
Ngay khi phát hiện bãi cỏ xanh mướt trên bình nguyên đột nhiên xuất hiện hàng rào chắn, đàn trâu Lỗ Lỗ cảm thấy vô cùng hoang mang.
Trâu số 2: Đại ca, ngày hôm qua nơi này dường như không có nhiều cây cối như vậy?
Trâu số 1: Hình như là không có.
Trâu số 3: Đại ca, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ, nơi này cỏ tươi non mềm mại!
Trâu số 2: Nếu không, chúng ta đi vòng qua bên kia xem thử?
Trâu số 1: Ý kiến này không tồi.
Lúc này, Quân Tiểu Nam đang hồi hộp quan sát phản ứng của đàn trâu Lỗ Lỗ, sợ bọn chúng dùng sừng húc về phía trước.
Chỉ thấy mấy con trâu Lỗ Lỗ đi đầu tiên châu đầu ghé tai thì thào với nhau, chạm chạm mông rồi bắt đầu bước đi theo thứ tự.
Nhưng Quân Tiểu Nam cũng không dám buông lỏng, bởi vì đàn trâu cũng không đi xa mà đi vòng quanh dọc theo mép hành rào gỗ vừa được dựng lên lúc sáng.
Những ngón tay của Quân Tiểu Nam nắm chặt vào nhau, trái tim như sắp bị bóp chặt.
Trâu số 2: Đại ca, không được nha, một hàng cây cao lớn như vậy, căn bản chúng ta không vào được.
Trâu số 3: Chao ôi, hôm qua ta còn cố ý để dành lại mấy mảng cỏ tươi non vừa nảy mầm, chờ đến hôm nay lớn hơn một chút sẽ ăn!
Trâu số 1 chậm rãi lắc đầu nguẩy đuôi mấy cái: Đi thôi, ở Hỗn Độn Đại Lục nơi nào không có cỏ xanh, ta lười làm.
Đúng vậy, sao bọn chúng lại quên mất điều này.
Trâu số 1 có thể trở thành lão đại là dựa vào việc biết quan tâm và biết tiến biết lùi.
Tuổi thọ của trâu Lỗ Lỗ ngắn ngủi, hà tất phải phân cao thấp với cây cối làm gì.
Qua nửa giờ sau, Quân Tiểu Nam xác định đàn trâu Lỗ Lỗ đã rời đi không có dấu hiệu quay lại, mới thở phào nhẹ nhõm.
Chao ôi, thành công haha!
Cô thật sự lo sợ nếu đàn trâu Lỗ Lỗ nổi giận, vậy thì phần đất nền cô lựa chọn để xây dựng nhà ở sẽ ngâm nước nóng, thật may mắn là chuyện này không xảy ra.
Để đề phòng, hôm nay cô sẽ không vội bắt tay vào việc xây dựng, đợi thêm hai ngày nữa, sau đó xác nhận phản ứng của đàn trâu Lỗ Lỗ mới có thể đảm bảo bình an vô sự.
Nam vừa nghĩ ngợi vừa ngáp ngắn ngáp dài trở về động.
“Ăn cơm!”
7 giờ 30 phút sáng, Hồng và các thành viên của phòng bếp đẩy theo nồi cơm tập thể bước ra.
Bữa sáng hôm nay là cháo ăn kèm với dưa chua.
Hiện tại, hầu hết những dã nhân đến từ các bộ lạc khác đã biết cách sử dụng đũa.
Bọn họ dùng đũa gắp một ngụm lớn dưa muối chua giòn từ trong chậu sứ lớn, trộn vào bát cháo đặc sệt.
Để nguội một chút, húp một ngụm, oa, thật thoải mái!
Trên đời này sao lại có loại trái cây (dưa chua) ngon đến thế!
“Xin chào mọi người, hôm nay chúng ta được nghỉ một ngày, nếu dã nhân nào muốn trở về bộ lạc thăm người nhà thì chỉ cần quay lại trước buổi tối ngày mai là được.”
“À đúng rồi, hôm nay cửa hàng nhỏ có hàng mới, những dã nhân có nhu cầu thì nhanh tay mua sắm nhé!”