“Cái gì? Cửa hàng nhỏ lại có thêm hàng mới! Ta muốn mua thứ gì đó ngon ngon cho vợ và mấy đứa nhóc con ở nhà.”
“Ta cũng vậy, trừ bỏ ngày đầu tiên phát lương, những ngày sau đó ta không tiêu một đồng nào!”
“Này thì có là gì, từ đầu đến cuối ta chỉ mua túi da rắn nước giá 1 đồng, số tiền còn lại đều tiết kiệm, tổng cộng tích góp được khoảng 29 đồng!”
Bất kể là dã nhân đến từ các bộ lạc khác hay dã nhân của bộ lạc Châm, tất cả đều hưng phấn chuẩn bị đến xếp hàng mua sắm ở cửa hàng nhỏ.
Tuy nhiên, hai nhóm người này lại có tâm tư khác nhau.
Hầu hết các tộc nhân của bộ lạc Châm đều định mua sắm một ít học tập đồ dùng, ví dụ như bút chì hay tập sách.
Ngược lại trong mắt nhóm dã nhân đến từ các bộ lạc khác dường như chỉ có thức ăn!
“Cho ta một bao gạo!”
“Ta muốn mua thịt khô!”
“Bán cho ta một túi bột mì!”
Nguyên nhân chủ yếu là vì bọn họ không sinh hoạt ở bộ lạc Châm, mà những nơi khác thì không thể sử dụng thứ gọi là tiền, nên trước khi về nhà, mọi người tự nhiên sẽ muốn nhanh chóng tiêu hết tiền.
Về phần đồ dùng học tập và quần áo… thì rất ít người mua.
So sánh với lương thực có thể bảo đảm mạng sống thì những thứ này thật sự “không cần thiết”.
Dốc nắm chặt 25 đồng tiền kim loại mà hắn đã tiết kiệm được trong mấy ngày qua, hắn đứng trước quầy hàng đã được mở rộng quan sát xung quanh một lúc lâu, cuối cùng quyết định sản phẩm mà bản thân muốn mua.
Hắn bước vào đám đông đang xếp hàng, khi người bán hàng hỏi hắn muốn gì, hắn có chút ngượng ngùng nhưng vẫn kiên quyết báo tên.
“Tôi muốn hai bộ áo bông kiểu nữ, kích cỡ tương tự như A Mỗ.”
“Thêm một bộ quần áo dành cho ấu tể, kích cỡ tương tự với nhóc con bên kia là được.”
Dốc vừa nói vừa chỉ tay về phía mấy nhóc con đang chơi đùa cách đó không xa.
“Ồ, lại mua thêm một bộ tập vở và cục tẩy, một lọ kẹo.”
“Số tiền còn lại thì đổi lấy gạo.”
Ngay sau khi Dốc vừa dứt lời, những dã nhân khác đang xếp hàng lập tức nhìn hắn như một kẻ ngốc.
Thậm chí còn có những dã nhân và nhóm nhân viên tạp vụ xung quanh không hề e dè lên tiếng đàm luận.
“Không phải đầu óc người này có vấn đề đấy chứ? Hắn không mua đồ ăn, tích trữ thêm nhiều thịt khô mà lại mua quần áo!”
“Đúng vậy, tên này thật sự cho rằng bộ lạc của hắn có điều kiện tốt như bộ lạc Châm, lại còn sử dụng bút, hắn biết viết chữ à?”
Tuy nhiên, Dốc bỏ ngoài tai những lời chế giễu của đám người này, hắn chỉ âm thầm rút số tiền lương dành dụm được và mua sắm những món đồ tương ứng.
Áo khoác bông dành cho người lớn có giá 2 đồng, trẻ nhỏ có giá 1 đồng, bộ đồ dùng học tập ba món có giá 4 đồng.
Về phần gạo thì một túi gạo nặng 10 cân có giá 5 đồng, tặng kèm một chiếc túi vải thô.
Túi mua sắm làm bằng da rắn nước đã bán hết, thế là Quân Tiểu Nam đã thay thế bằng một chiếc túi vải thô cùng kích cỡ, không chỉ bền mà còn có thể giặt sạch.
Thật ra Quân Tiểu Nam cũng không căn cứ vào giá cả của những vật phẩm này ở Lam Tinh để định giá các vật phẩm trong cửa hàng.
Ngược lại chỉ lấy đó làm tài liệu tham khảo, phân tích xem liệu những vật phẩm này có cần thiết đối với cuộc sống của các dã nhân hay không, cũng như khả năng chi tiêu và mức lương.
Bởi vì hiện tại hầu hết tất cả những thứ này đều chưa thể sản xuất ở Bất Độn Đại Lục, trong đầu những dã nhân không có khái niệm “giá trị” cụ thể nên đương nhiên không thể bán theo “giá cả” ở Lam Tinh.
Sau khi mua sắm, Dốc liền rời khỏi bộ lạc Châm.
Hắn hiểu suy nghĩ của những dã nhân đến từ các bộ lạc khác, bởi vì hắn cũng đã từng nghĩ như vậy.
Nhưng sau khi tiếp nhận sự “phổ cập khoa học” của em gái, em rể và cháu trai, hắn đã lên kế hoạch lần này sẽ dẫn theo vợ con và A Mỗ đến đây sinh sống.
Hiện tại hắn có tiền lương, nuôi sống một nhà bốn người hoàn toàn không thành vấn đề.
Nếu muốn dẫn theo người nhà đến đây sinh hoạt, đương nhiên không thể để bọn họ quá thua kém những tộc nhân của bộ lạc Châm, nếu không sẽ bị người khác xem thường khi dễ!
Chờ sau này khi hắn và con trai biết viết chữ, lại được dọn vào ở trong ngôi nhà bằng gạch đang xây dựng, đến lúc đó để xem ai chê cười ai.
Sau khi hầu hết những dã nhân đến từ các bộ lạc khác đều rời đi, A Mỗ Sầm phụ trách bán hàng ở cửa hàng nhỏ liền đến báo cáo tình hình với Quân Tiểu Nam.
“Nam, cháu xem đây là kết quả thống kê nhân số và khả năng tiêu thụ.”
“Lần này bán ra tổng cộng 21 bộ quần áo dành cho dã nhân trưởng thành, nhóm dã nhân đến từ bên ngoài mua 13 bộ.”
“Bộ đồ dùng học tập ba món tương đối ít người mua, chỉ bán được 4 bộ.”
“Tất cả những dã nhân còn lại đều mua thức ăn.”
Quân Tiểu Nam gật gật đầu.
“Cảm ơn A Mỗ, cháu đã biết!”
Sau khi A Mỗ Sầm rời đi, trong lòng Quân Tiểu Nam âm thầm tính toán.
Hiện tại có tổng cộng hơn 200 dã nhân đến từ các bộ lạc khác, trải qua thời gian 5 ngày, trong số bọn họ đã có 13 người bắt đầu sử dụng thử những đồ dùng sinh hoạt hàng ngày ở hiện đại.
Cô vẫn chưa tuyên truyền mạnh mẽ về vấn đề này, chỉ dựa vào lời truyền miệng của các tộc nhân bộ lạc Châm.
So với nhu cầu đối với thức ăn của các dã nhân, doanh số tiêu thụ những đồ dùng sinh hoạt “không thiết yếu” khiến Quân Tiểu Nam cảm thấy hài lòng hơn.
Điều này chứng tỏ những thay đổi mà cô ấy hiện đang thực hiện ở bộ lạc Châm có tính phổ biến nhất định, có thể được người dân bản xứ ở Bất Độn Đại Lục chấp nhận.
Tuy rằng cô rất hy vọng sẽ có sự gia tăng lớn về số lượng người nhập cư, nhưng không thể nóng vội, phải đợi đến khi chính sách “nhập cư” được công bố.
Ít nhất phải chờ đến khi trong lòng của hầu hết mọi người đều có sự mong đợi.
Dù gì thì dưa hái xanh không ngọt, thịt khô làm vội không thơm.