Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh (Dịch Full)

Chương 72

Chương 72 -
Chương 72 -

Những dã nhân đến từ các bộ lạc khác sau khi trở về bộ lạc đều không ngoại lệ trở thành nhóm người “thời trang nhất”.

“Ôi? Vì sao tóc trên đầu ngươi lại ngắn đi! Da thú của ngươi đâu?”

“Oa! Da dẻ cũng mịn màng láng bóng hơn! Hình như còn mập lên một chút, không phải các ngươi đến đó làm việc hay sao? So với săn bắn thì thế nào, có vất vả không?”

“Buổi tối các ngươi cũng ngủ trên đệm dày hay sao? Ăn uống giống những người ở bộ lạc Châm à?”

“Trời ạ! Thật nhiều thịt khô! Và cả túi da rắn nước nữa! Làm sao các người có được nó?”

Những dã nhân đến bộ lạc Châm làm công bắt đầu thuật lại những trải nghiệm của bọn họ trong vài ngày qua một cách sinh động như thật.

Tuy rằng công việc đào móng quả thật rất vất vả, nhưng so sánh với điều kiện sống trước đây của bọn họ thì nhẹ nhàng không tưởng.

Không cần lo lắng phải mạo hiểm tính mạng vì chiến đấu với những hung thú, chỉ cần chăm chỉ làm việc là có thể ăn no, đây quả thật là một cuộc sống trong mơ.

“Cái gì! Mỗi ngày làm việc đều có thể đổi được một túi lớn thịt khô như thế này! Hâm mộ quá đi mất!”

“Thì ra quần áo bằng vải bông lại thoải mái như vậy! Sau khi nhiễm bẩn còn có thể giặt sạch! Thật thần kỳ!”

“Gạo ăn rất ngon! Sau khi cho nước vào nấu lên sẽ có được món cháo đặc sệt, ăn vào bụng rất dễ chịu, hàm răng không đủ bén cũng không sao.”

“Ta dùng thịt thú Hô Hô tươi đổi chút gạo với ngươi có được không?”

Chờ qua hơn nửa ngày, sau khi các tộc nhân vây quanh xem náo nhiệt dần dần tản đi, các dã nhân từ bộ lạc Châm trở về cũng bắt đầu dần dần cảm nhận được những chuyện mà trước kia bọn họ không phát hiện ra.

Vì sao ấu tể và lão dã nhân trong bộ lạc của bọn họ lại gầy yếu như vậy, thậm chí trên người còn chi chít các vết sẹo.

Thì ra ngủ trong ổ rơm lại khó chịu như vậy, cảm giác như bên trong những khe hở giữa đống cỏ khô có rất nhiều rận bò lổm ngổm, khiến hắn nửa đêm phải thức dậy để đập rận!

Làm sao bây giờ, bọn họ không muốn tiếp tục ăn thịt sống và rau dại, chỉ muốn ăn cơm cà ri và màn thầu dưa muối!

Sau 5 ngày làm việc và sinh hoạt ở bộ lạc Châm, nơi mà bọn họ đã từng xem là tổ ấm thoải mái lại trái ngược hoàn toàn với cuộc sống ở bộ lạc Châm, nhiều dã nhân dần nảy sinh suy nghĩ: Nếu bộ lạc của chúng ta cũng có thể sống tốt như vậy; hoặc Nếu tiếp tục sống ở bộ lạc Châm thì sung sướng biết mấy.

Mà rất nhiều dã nhân lúc trước không đến bộ lạc Châm làm công mà ở lại bộ lạc chờ xem tình hình như thế nào cũng đều hạ quyết tâm, lần sau nhất định phải đi cùng bọn hắn!

Dốc và nhóm tộc nhân của hắn cùng nhau về đến bộ lạc Thổ.

Khi chưa đi đến hang động nơi bộ lạc cư trú, từ xa Dốc đã nhìn thấy vợ hắn - Đường dẫn theo con trai - Đống đang cùng với những tộc nhân trong bộ lạc thu thập những chiếc lá tươi non trên cây.

“Đường! Đống! Chúng ta đã về!”

Dốc múa may đống hàng trên tay, lớn tiếng chào hỏi người nhà.

“A phụ A mỗ! Chúng ta đã mang không ít thứ tốt về này!”

Hầu hết những dã nhân trở về từ bộ lạc Châm đều có phản ứng tương tự như Dốc.

Mọi người trong bộ lạc Thổ vui vẻ cùng nhau trở về hang động của tộc đàn.

Có người quay về ổ rơm, cũng có người chạy đi tìm A Mỗ.

Sau khi Dốc về đến ổ rơm của nhà mình, đầu tiên hắn lấy ra một bình kẹo xanh xanh đỏ đỏ đưa cho con trai.

“Đây là kẹo mà a phụ đã hứa sẽ mua cho con!”

“Oa! A phụ thật tốt! A phụ tốt nhất! Oa oa, ta lại có kẹo ăn.”

Đống ngoe nguẩy đầu nhỏ, ngay sau đó chạy như bay đi khoe lọ kẹo mới với bạn bè, phấn khích đến nỗi bộ quần áo da thú mà cậu đang mặc trên người sắp bay mất.

“A Mỗ, Đường, đây là quần áo vải bông ta mua cho các người, một cái áo dài tay, một cái quần, hai người mau mặc thử xem có thoải mái không?”

“Dốc thật tốt!”

Đường vui vẻ nhận lấy quần áo, khoa tay múa chân chỉ vào người mình.

Lần trước cô ấy cũng đến bộ lạc Châm, đã sớm muốn có một bộ quần áo giống với bọn họ!

Ninh - A mẫu của Dốc cũng nhận lấy quần áo do con trai mang về, nhưng bà không vội vàng mặc thử mà lại hỏi về cô con gái là Vân.

“Dốc, muội muội ngươi thế nào a? Cháu ngoại Tiền như thế nào, có khỏe không?”

Trong lòng những người lớn tuổi vĩnh viễn nghỉ về con cháu, dã nhân cũng vậy.

Dốc vừa cất thịt khô và gạo vừa trả lời A Mỗ.

“Muội muội rất khỏe, Tiền cũng vậy. Lần trước con đã nói chuyện này với A Mỗ.”

“Nếu A Mỗ vẫn không tin, ngày mai con sẽ các người qua đó sống với cả nhà muội muội, thế nào?”

Dốc có vẻ như đang nói đùa, nhưng nhìn kỹ biểu cảm của hắn sẽ nhận thấy có vài phần nghiêm túc.

Lúc này, người vội vàng muốn thay quần áo - Đường cũng bất chấp cảm giác phấn khích ban nãy, lập tức lên tiếng:

“Ý của ngươi là gì? Chúng ta sẽ không sống ở bộ lạc Thổ nữa à?”

Dốc thấy A Mỗ và vợ đang nhìn mình với ánh mắt khẩn trương, liền nghiêm túc trả lời.

“Cũng không tính là không tiếp tục ở bộ lạc Thổ, chỉ là tạm thời dọn đến bộ lạc Châm.”

“Ta đã hỏi qua Vạn, thủ lĩnh của bộ lạc Châm, hắn nói rằng có thể đến đó sống thử một thời gian. Về phần gia nhập bộ lạc Châm, bất cứ lúc nào bọn họ cũng hoan nghênh.”

“Hơn nữa, ngay cả những lão dã nhân cũng có thể tìm được việc làm ở bộ lạc Châm và được trả tiền công.”

Dốc cố ý nói điều này với A Mỗ hắn, bà đã lớn tuổi, khi thời tiết trở lạnh, eo và chân luôn khó chịu, dù ở lại bộ lạc Thổ cũng không thể săn bắn hoặc hái lượm trong thời gian dài, do đó bà luôn cảm thấy bản thân mình vô dụng, liên lụy đến con trai.

Bình Luận (0)
Comment