A Mỗ Ninh đắn đo mãi nhưng cuối cùng cũng đồng ý lời đề nghị của con trai.
Không vì cái gì khác, chỉ vì có thể sớm chiều ở bên cạnh hai con và cháu trai.
Chồng bà ấy đã qua đời nhiều năm, từ đó đến nay bà ấy vẫn luôn ở vậy chăm sóc con trai, đến khi về già thì nương tựa con trai sống qua ngày.
Nhưng hiện tại cháu trai - Đống đã hơn 8 tuổi, thằng bé lớn lên nên không cần bà ấy phải trông chừng cả ngày, vì thế thỉnh thoảng Ninh cảm thấy có chút mất mát.
Nếu có thể tìm được việc làm ở bộ lạc Châm thì chẳng phải rất tốt sao.
Cuối cùng, cả nhà Dốc thống nhất ý kiến đến bộ lạc Châm sinh hoạt một thời gian để xem tình hình thế nào, về việc có định gia nhập bộ lạc Châm hay không thì sau này sẽ bàn bạc cụ thể hơn.
Thời điểm Dốc tìm đến thủ lĩnh của bộ lạc Thổ - Đôi, vị thủ lĩnh này cũng không ngăn trở hay suy nghĩ nhiều.
Vốn dĩ, Dốc đến bộ lạc Châm làm công, lưu lại một già một trẻ và một phụ nữ, ngoại trừ Đường có thể đóng góp chút sức lực trong việc săn bắn, còn lại hai người cơ hồ là ăn không ngồi rồi.
Bớt đi vài phần gánh nặng, hắn thân là thủ lĩnh
cũng có thể giảm bớt vài phần áp lực.
Bộ lạc Châm khá tốt, hãy để bọn họ chăm sóc những người già yếu, không phải những người tài giỏi thường chịu nhiều áp lực hay sao.
Thủ lĩnh bộ lạc Thổ mừng thầm trong lòng.
Ngay buổi chiều ngày hôm sau, Dốc liền dẫn theo A Mỗ, vợ và con trai cùng nhóm tộc nhân đi làm công rời khỏi bộ lạc Thổ.
Một nhà bọn họ cũng không có hành lý gì nhiều, cũng không vứt bỏ ổ rơm mà lưu trữ lại phòng ngừa vạn nhất mùa đông trở về còn có nơi ăn chốn ở.
Thức ăn mà mấy ngày trước Dốc mang về, ngoại trừ số kẹo để lại cho Đống, tất cả đều được đưa cho những dã nhân có quan hệ thân thiết với hắn ở bộ lạc Thổ.
Trong thời gian hắn vắng nhà, chắc hẳn A Mỗ và con trai đều được mọi người chăm sóc, cũng nên đưa chút thức ăn xem như cảm ơn.
Người một nhà thay bộ quần áo cotton màu be, sau khi ăn mặc chỉnh tề liền vui vẻ lên đường.
Trên đường đi, Đống cầm trên tay một lọ kẹo đã ăn được mấy viên, cậu nhóc vừa đi vừa cười đùa, ai muốn giúp cậu bé cầm lọ kẹo cũng không được.
“A Mỗ, người nghỉ ngơi một chút đi, cũng đã sắp đến bộ lạc Châm, chắc chắn trước khi trời tối sẽ đến đó.”
Đường - vợ của Dốc nhìn thấy mẹ chồng thở hổn hển, dáng vẻ như muốn kiệt sức liền tiến lên khuyên bảo vài câu.
“Không cần, ta vẫn có thể đi tiếp, không có việc gì.”
Ninh xua tay cự tuyệt, chỉ cần nghĩ đến việc sắp gặp được gia đình Vân, cả người bà đều trở nên tràn đầy sức lực.
Một vài tộc nhân đồng hành có chút tò mò hỏi Dốc đang làm gì, vì sao đến nơi khác làm công còn dẫn theo mẹ già và con nhỏ.
Dốc cũng không giấu giếm, hắn nói A Mỗ nhớ cả nhà em gái, hơn nữa ở bộ lạc Châm lão dã nhân cũng có thể làm công, còn ấu tể thì có thể học tập.
Những dã nhân khác ở bộ lạc Thổ đều nghe thấy nhưng một số người trong bọn họ lại không để tâm.
Hầu hết những dã nhân đều không có thói quen suy nghĩ độc lập, những kinh nghiệm đúc kết trong quá khứ khiến những dã nhân này theo bản năng chọn đi theo thủ lĩnh có thể cho bọn họ thức ăn.
Nếu không có sự xuất hiện của Quân Tiểu Nam, những kiến thức này cũng đủ để các dã nhân sống đến cuối đời.
Còn một số ít người, nhìn thấy hành động của Dốc, bọn họ cũng âm thầm cân nhắc tính khả thi.
Dù gì chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận thấy cuộc sống ở bộ lạc Châm tốt hơn những nơi khác.
Bất quá dù sao lần này cũng bỏ lỡ cơ hội, để cả nhà Dốc đi trước dò đường cũng không tồi.
Thời điểm đoàn người đến bộ lạc Châm thì trời vừa nhá nhem tối.
Khoảng cách giữa bộ lạc Thổ và bộ lạc Châm cũng không quá xa, nhưng khi bọn họ đến nơi thì trời cũng không còn sớm, lúc này trên cơ bản tất cả những dã nhân đến làm công đều đã đến nơi.
Dốc âm thầm quan sát xung quanh, dường như số lượng dã nhân nhiều hơn lần trước thì phải.
Hình như có khoảng bốn năm người làm công cũng dẫn theo gia đình đến đây.
“Con gái của A Mỗ, cuối cùng ta cũng gặp được con…”
Ninh ôm Vân khóc đến rối tinh rối mù, cả mùa đông bà không gặp được Vân nên lúc nào cũng lo lắng không biết con gái có phải chịu đói chịu rét hay không.
“Đống của ta, cuối cùng ta cũng gặp được ngươi…”
Rốt cuộc Tiền cũng nhìn thấy em họ, hai cậu nhóc vui vẻ ôm lấy nhau, còn bắt chước dáng vẻ cũng như cách xưng hô của Ninh và Vân, thế là bị Dốc đánh một phát.
Hai bên cùng không chậm trễ, trước tiên Dốc liền cùng Vân đưa mẹ và vợ con hắn đến chào hỏi Vạn - thủ lĩnh của bộ lạc Châm.
Tuy không tính là gia nhập tộc đàn, nhưng đến sinh sống trên lãnh địa của người khác thì cũng nên tuân thủ quy tắc.
Trên thực tế, người hiện giờ phụ trách ra quyết định ở bộ lạc Châm trên cơ bản đều là Quân Tiểu Nam.
Thủ lĩnh đương nhiệm - Vạn và lão thủ lĩnh - Ổn đều là những cộng sự đắc lực của Nam
Về phần các tộc nhân khác phần lớn đều vô cùng tôn sùng Nam, cô muốn bọn họ đi hướng đông bọn họ tuyệt đối sẽ không đi hướng tây.
Nhưng loại tình huống này cũng là lần đầu tiên xuất hiện trong bộ lạc, Nam cũng đã từng trải qua quá trình từng bước xác lập địa vị của bản thân ở bộ lạc Châm.
Nhưng những dã nhân đến từ các bộ lạc khác lại không biết điều này, trong lòng bọn họ thủ lĩnh mới là lão đại của bộ lạc, là người có tiếng nói nhất trong bộ lạc.