Khi gia đình Dốc đi đến chỗ Vạn thì đã có khoảng mười mấy dã nhân đang ngồi đợi bên cạnh tấm đệm của gia đình Vạn.
Vân nhìn thấy thủ lĩnh Vạn đang sắp xếp tỉ mỉ cho người nhà của những người đến đây làm công, có lẽ phải mất một lúc nữa mới đến lượt gia đình bọn họ.
Nhưng A Mỗ và những người khác đã đi đường cả buổi trưa, vừa mệt lại vừa đói, nên Vân lôi kéo cả gia đình Dốc trực tiếp đến tìm Nam.
Tuy rằng Quân Tiểu Nam là thánh nữ, có cả năng lực và sức mạnh, nhưng bình thường cô đối xử với mọi người bằng thái độ hòa nhã, không có quá nhiều khoảng cách với các tộc nhân.
“Vân, lướt qua thủ lĩnh trực tiếp đi tìm thánh nữ hình như không được hay lắm.”
Dốc sợ em gái tuổi còn nhỏ, có lòng tốt nhưng lại hành sự không đúng mực, vì thế hắn liền dò hỏi, đừng để đến lúc đó lại mang đến phiền toái cho em gái.
“Không có việc gì, Nam sắp xếp mọi chuyện càng chu toàn hơn, a huynh cứ yên tâm đi!”
Nghe thấy em gái nói chắc chắn như vậy, dáng vẻ của em rể cũng tập mãi thành quen, trong lòng Dốc cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nhưng nếu đến cả Sơn - người từ nhỏ đã sinh sống ở bộ lạc Châm cũng nghĩ như vậy thì chắc hẳn sẽ không có chuyện gì… đúng không!
Lúc này, Nam đang ở một góc trong hang động kiểm tra sự phát triển của những cây lúa giống đã trồng trước đó.
Thông qua việc chế tác cặp sách bằng da rắn nước lần trước, rất nhiều tộc nhân đã nhận được hạt giống lúa nước.
Không phải Quân Tiểu Nam keo kiệt không cho thêm. Mà là vì những tộc nhân của bộ lạc Châm đều rất hăng hái trong việc gieo trồng, nhưng lúa nước là cây nhiệt đới, lúc ấy vẫn đang là mùa đông, Nam lo lắng cây lúa không thể sống sót sẽ ảnh hưởng đến hào hứng của mọi người nên chỉ cấp cho mỗi người một vài hạt.
Cũng may lúc ấy Quân Tiểu Nam trộn lẫn hạt giống lúa nước với hạt giống rau củ đưa cho các tộc nhân, quả nhiên đã gần một tháng trôi qua, phần lớn hạt giống lúa nước đều không nảy mầm thành công.
Chỉ một phần nhỏ mọc rải rác trên mặt đất, nhưng trong rất yếu ớt.
So sánh với những hạt giống rau dưa thì lúa nước gần như thất bại hoàn toàn.
Tuy nhiên, nếu một số ít cây lúa nảy mầm thành công thật sự có thể đơm bông kết hạt, nói không chừng về sau có thể chọn ra những hạt giống thích hợp để gieo trồng ở Hỗn Độn Đại Lục.
Với nguyện vọng tốt đẹp này, gần đây, mỗi khi Quân Tiểu Nam rảnh rỗi lại đến chăm sóc và quan sát những mầm lúa nước này.
Đúng lúc này, nhóm người Vân và Sơn tìm được Quân Tiểu Nam.
“Nam, A Mỗ và chị dâu của ta cũng muốn đến bộ lạc Châm làm công, bọn họ phải đến nơi nào để lấy thẻ chứng minh thân phận?”
Bộ lạc Châm hoan nghênh tất cả những dã nhân sẵn sàng làm việc chăm chỉ, vì vậy Vân hoàn toàn không lo lắng A Mỗ và những người khác sẽ bị bài xích hoặc từ chối.
Quân Tiểu Nam ngẩng đầu lên, nhìn về phía những dã nhân mà cô đã thành công thu hút, vui vẻ cười nói.
Tất cả đều thay quần áo vải bông do bộ lạc Châm bán ra, xem ra dã nhân có thể chấp nhận những thay đổi tốt đẹp mà cô mang đến, điều này khiến cô rất vui vẻ.
“A Mỗ, a tỷ còn có cậu bé này, các người tên là gì, để tôi giúp mọi người làm thẻ chứng minh thư.”
Ninh và Đường đều lần lượt nói tên của bản thân, chỉ là tiểu ấu tể Đống lần đầu nhìn thấy chị gái xa lạ Quân Tiểu Nam, vừa hưng phấn lại thẹn thùng, ngượng ngùng không dám lên tiếng trả lời.
Đống vùi mặt vào đùi a phụ, tay gắt gao nắm lấy tay anh họ.
“Đây là Đống, em họ của tôi!”
Tiền thay Đống đáp lời Quân Tiểu Nam, còn kiêu ngạo ưỡn ngực, xem như hắn đã lên làm anh trai, không còn là thành viên nhỏ tuổi nhất bộ lạc.
Sau khi Quân Tiểu Nam nghe xong liền nói: “Xin chờ một chút”; sau đó tiến vào kho hàng tiếp viện (trung tâm thương mại) làm thẻ chứng minh thư.
Cả nhà Vân đã sớm quen với việc thánh nữ thỉnh thoảng sẽ biến mất, Dốc ít nhiều gì cũng đã chứng kiến năng lực của Quân Tiểu Nam, nhưng đối với Ninh và Đường thì đây là lần đầu tiên.
Hai người khiếp sợ trợn tròn đôi mắt, há hốc mồm.
Tiểu ấu tể Đống cảm giác chung quanh không có người lên tiếng, liền lén lút rời khỏi đùi của a phụ.
“A Mỗ, các người làm sao vậy? Chị gái kia đã đi đâu rồi ạ?”
Ninh và Đường lắp bắp không thể giải thích rõ ràng, cuối cùng chỉ có thể ấp úng trả lời.
“Biến mất, biến mất…”
Lúc này, Vân và Dốc mới nhận ra bọn họ đã quên nói với các thành viên trong nhà về vấn đề này bèn nhanh chóng giải thích ngắn gọn.
Nếu Ninh và Đường không tận mắt chứng kiến thì thật sự không thể tin được trong thế giới của dã nhân lại có một sự tồn tại đặc biệt như vậy!
Khó trách chỉ trong một mùa đông, vị thánh nữ này có thể khiến bộ lạc Châm vốn nghèo khó như bọn họ trở nên giàu có như vậy!
Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc thực lực của bộ lạc Châm thật sự rất cường đại, nỗi lo lắng trong lòng Ninh và Đường gần như biến mất.
Kỳ thật sau khi rời khỏi bộ lạc Thổ - nơi mình đã sinh sống nhiều năm, tuy rằng mọi người đều nói chỉ là tạm thời nhưng trong lòng khó tránh khỏi cảm giác hoài nghi và bất an.
Không lâu sau, Quân Tiểu Nam bất ngờ xuất hiện lần nữa, trong tay còn cầm ba chiếc vòng cổ gắn thẻ bài kim loại.
Lần này đến lượt Đống chấn kinh, hắn nhìn dáng vẻ không chút sợ hãi của a phụ a mẫu, nhất thời còn tưởng rằng bản thân hoa mắt nhìn lầm.
Quân Tiểu Nam đưa thẻ chứng minh thân phận cho Ninh và Đường, sau đó tự tay đeo vào cổ tiểu ấu tể Đống rồi dẫn bọn họ đi lĩnh thức ăn.
Vì muốn những người lần đầu đến với bộ lạc Châm thích nghi tốt hơn với cuộc sống mới, Nam đã chuẩn bị cho mọi người bữa tối miễn phí và quần áo để thay.
“À, đúng rồi, sáng mai Đường và Dốc cùng nhau đến công trường báo cáo, Đống và A Mỗ có thể học tập cùng với các tộc nhân của bộ lạc Châm.”
“Bộ lạc Châm không thu học phí, trong thời gian học tập sẽ được bao cơm một ngày ba bữa, nhưng nếu không học hành chăm chỉ, thi cử không đạt tiêu chuẩn sẽ bị đuổi học, đến lúc đó phải tự lực cánh sinh.”
Hai ngày nay, Quân Tiểu Nam lại đến bình nguyên quan sát vài lần, sau khi xác nhận đàn trâu Lỗ Lỗ thật sự không còn xuất hiện, liền sự định ngày mai sẽ khởi công xây dựng nhà ở.
Nhưng cô thật sự không thể chấp nhận được việc người già và trẻ nhỏ đến công trường “chuyển gạch”.
Ấu tể đương nhiên là phải học hành chăm chỉ!
Lão dã nhân có thể tìm kiếm công việc nhưng đầu tiên phải thoát khỏi tình trạng mù chữ.